Lan Nhược liếc mắt nhìn qua, tên quản gia khẽ run rẩy, nhưng lập tức lại đứng thẳng người ưỡn ngực ra.
"Vương gia không có ở vương phủ." Giọng nói của hắn thấp xuống.
Lan Nhược hừ nói: "Chúng ta đến tìm Tín vương phi."
"Vương phi? Vương phi nào?" Quản gia lầm bầm, "Vương gia của chúng ta không phải ai cũng có thể gặp."
Lan Nhược cười nhạo: "Ngược lại chúng ta không biết Tín vương lại còn có vài vương phi đấy."
Quản gia kia liếc mắt nhìn hai nàng, mới chỉ nói vài câu, hắn lập tức cảm thấy hai người này không dễ chọc, không nói đến nữ nhân lạnh lùng phía trước, chỉ mình cô gái đứng sau chưa nói câu gì, khí chất như hoa ngọc lan thuần khiết, nhưng ánh mắt kia...vừa thấy liền không dám nhìn tiếp.
"Tô vương phi của chúng ta ...noi, không..."
"Tô vương phi?" Lan Nhược hừ một tiếng, "Chúng ta muốn gặp Tả vương phi, không phải trắc phi." Lan Nhược có chút không kiên nhẫn nói.
Quản gia kia liền nói: "Vậy, từng này." Hắn xòe bàn tay ra, ý nói năm mươi lượng bạc.
Lan Nhược giận quá hóa cười, dương tay muốn cho hắn một cái tát, nhưng lại nhịn xuống, lạnh lùng nói: "Tiểu thư của chúng ta không có kiên nhẫn, nếu ngươi không thông báo, chúng ta tự mình vào."
Nói xong quay đầu nhìn Tô Mạt nói: "Tiểu thư, chúng ta vào thôi."
Tô Mạt hơi gật đầu, bước đi vào, Lan Nhược đi trước mở đường.
Quản gia kia thấy vậy không nói được gì, quả thật là vô thiên vô pháp, hắn vừa mới lên làm quản gia, không thể để Tô trắc phi mất mặt, nhất định phải biểu hiện cho tốt.
Hắn vừa định bước lên ngăn cản, liền cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh về phía hắn, lập tức hắn bị ném ra xa ba trượng, "ầm" một tiếng ngã trên đất, đau đớn khiến hắn ngất đi.
Những kẻ trông cửa khác không dám ngăn cản, lập tức có kẻ giỏi mồm mép tiến lên cười tít mắt.
Lan Nhược không để ý tới, nói một câu, "Đi trước dẫn đường."
Tên sai vặt kia lập tức vui vẻ đi trước dẫn đường.
Tuy không được Tín vương sủng ái, nhưng vương phủ xây dựng toàn bộ giống nhau, diện tích rất lớn, hoa viên tinh xảo, dọc theo đường đi hoa và cây cảnh sum suê, nhưng càng đi vào bên trong càng giống như hậu viện của hạ nhân.
Tên sai vặt kia có chút xấu hổ, một bên giải thích: "Vương phi của chúng ta thích thanh tĩnh, không thích náo nhiệt nên ở chỗ yên tĩnh này."
Chỉ sợ là do Hoàng Phủ Tuyên cố ý làm vậy.
Chương 1731:
Nói không chừng nàng gặp Tả Nghi Lan, khi đó Hoàng Phủ Tuyên và Tô Văn Nhi liền nhảy ra muốn nói chuyện, nhưng là kỳ lạ lúc đến cửa sao không thấy bọn họ xuất hiện.
Chẳng lẽ không có trong phủ?
Cuối cùng đi đến một tòa viện nhỏ, vách tường loang lổ, chân tường mọc đầy rêu và cỏ dại, hai miếng tấm ván dựng làm cửa bị bung ra , càng thể hiện sự rách nát.
Trách không được trước đây Lan Nhược không đề cập đến chỗ ở của Tả Nghi Lan, dù sao nàng ấy muốn ở lại vương phủ, không có gì để nói, nhưng nhìn hiện giờ, sẽ không có cách nào khác.
Lan Nhược tiến lên gõ cửa, trong viện liền có tiếng trả lời, rất nhanh một người mặc bố y nha hoàn ra mở cửa, gương mặt mi thanh mục tú, chính là nha hoàn Thuận Nhi bên người Tả Nghi Lan.
Vốn là Tả Nghi Lan bị nhốt ở tiểu viện, lại thêm đám người Hoàng Phủ Tuyên, Tô Văn Nhi ác ý quấy rối, Tả Nghi Lan không được ngày nào tốt lành, Tô Mạt liền phái người đến bảo vệ Tả Nghi Lan, mặt khác cảm thấy nếu bên người Tả Nghi Lan bị người có tâm tư khác giám thị, cũng không có lợi cho bọn họ.
Cho nên bọn họ nghĩ ra cách này, đuổi những người vốn là canh giữ bên cạnh Tả Nghi Lan đi, hiện giờ chủ tớ Tả Nghi Lan tuy có chút khó khăn nhưng ít nhất vẫn được tự do.
Ít nhân bên người không còn người có dị tâm khác.
"Là ai vậy?" Giọng nói của Thuận Nhi có chút đề phòng, sợ lại là Tô Văn Nhi đến diễu võ dương oai.
Lan Nhược trả lời một tiếng, Thuận Nhi ngạc nhiên hé cửa ra, nhìn thấy nàng, ánh mắt lại nhìn thấy Tô Mạt đứng sau lưng liền sáng lên, vội vàng mở cửa: "Tô tiểu thư?"
Bộ dạng của nàng vô cùng ngạc nhiên.
Tô Mạt mỉm cười với nàng: "Ta đến thăm Tả tiểu thư, dẫn đường đi."
Thuần Nhi do dự một lát, thi lễ nói: "Tô tiểu thư có thể chờ một lát được không, chờ nô tỳ tiến vào bẩm báo."
Tả Nghi Lan dù trở nên chật vật, nhưng vẫn muốn bảo trì tôn nghiêm.
Tô Mạt gật đầu, mỉm cười nói: "Không vội."
Thuận Nhi lập tức xin lỗi chạy vào, thính lực của Tô Mạt và Lan Nhược rất tốt, hơn nữa tiểu viện nhỏ bé, không có gì chắn, cho nên hai người có thể nghe thấy trong nhà có chút âm thanh vội vàng, nhưng nhanh chóng không nghe thấy nữa.
Một lát sau, Thuận Nhi lại đi ra, mời hai người vào, "Tiểu thư mời hai vị vào."
Tô Mạt và Lan Nhược vào sân, lại phát hiện nơi này không khác lắm so với sân viện của Đỗ di nương của Quốc công phủ ở Trữ Châu.
Một tòa viện nhỏ, bên trong có một cây thạch lựu lâu năm, ba gian nhà, đều làm từ cỏ và đất sét.