Hoàng đế biết võ công Hoàng Phủ Cẩn là do Diệp Tri Vân dạy.
Nhưng võ công của Lưu Vân Lưu Hỏa có phải do Hoàng Phủ Cẩn dạy hay không ông
ta không chắc được. Chỉ biết rằng, trước đây, Hoàng Phủ Cẩn thường luyện công cùng thị vệ với tiểu đồng của mình.
Dựa theo hiểu biết của ông ta với Hoàng Phủ Cẩn mà nói, Hoàng Phủ Cẩn không có cái kiên nhân dạy người khác võ công, trừ Tô Mạt.
Hoặc là nói, bởi vì hắn là kì tài tập võ nên lĩnh ngộ không giống người
thường, có thể tự mình hiểu nhưng lại không biết cách dạy người khác.
“Hai ngươi hôm nay tới đây muốn nói gì với trẫm?”
Lưu Vân nói:“Bệ hạ, năm đó huynh đệ nô tài có chuyện gạt người cùng điện hạ nên hôm nay đến đây xin lĩnh tội.”
Hoàng đế hừ lạnh.
Lưu Hỏa nói:“Chúng nô tài không phải chỉ có hai mà tới ba huynh đệ. Năm đó
khi tiến cung, cha mẹ chúng nô tài đều chết, tiểu đệ bị bệnh phải gởi
người thân nuôi. Vì kiếm tiền cho tiểu đệ chữa bệnh nên chúng thần mới
vào cung. Sau đó diện hạ đối xử với chúng thần rất tốt nên chúng thần
mới mượn tiền lén chữa bệnh cho tiểu đệ. Thân thể nó tuy khỏe mạnh nhưng lại rất ít nói chuyện, ở nhà người thân thường xuyên bị ức hiếp. Chúng
thần không đành lòng nên mới dạy nó võ công để phòng thân. Không ngờ nó
lại là kì tài luyện võ nên tiến bộ rất nhanh. Chỉ là nó không thích nói
chuyện, không thích giao tiếp với người khác, thấy người là trốn. Sau
này, khi điện hạ có phủ riêng, lại không thường sai sử anh em nô tài,
nên anh em nô tài mới...”
“Mới tự chủ trương đêm đệ đệ ngươi vào Vương phủ?” Hoàng đế lạnh lùng nhìn bọn họ.
Lưu Vân, Lưu Hỏa dập đầu, Lưu Vân nói:“Đúng vậy bệ hạ, tiểu đệ chúng thần
rất đơn thuần, không rành thế sự, đối vương gia cũng là phi thường kính
yêu, rất muốn cùng người thân cận. Nhưng vương gia trời sanh tính trong
trẻo nhưng lạnh lùng, không thích cùng người khác kết giao, Lưu Niên
không biết điều này, nó chỉ muốn tìm mọi cách lấy lòng vương gia, được
vương gia coi trọng......”
Cho nên, lúc Diệp công công phát bệnh, hắn liền lập tức chạy ra ngoài báo cho vương gia hay.
Đây là lời ngầm, hắn không nói, hoàng đế tự nhiên cũng sẽ biết.
Hoàng đế nhìn bọn họ rất lâu, cơ hồ như nhìn đến chỗ sâu nhất trong lòng bọn họ.
“Vậy vì sao hắn thà chết cũng không nói một tiếng?”
Khi các ám vệ kia tra tấn, tiểu tử kia vẫn trưng ra gương mặt trẻ con đơn
thuần đến vô hại nhưng lại nhất quyết không nói tiếng nào.
Lưu
Vân Lưu Hỏa dập đầu, cầu hoàng đế tha thứ:“Hồi bẩm bệ hạ, tiểu đệ bởi vì từ nhỏ chịu quá nhiều ủy khuất nên không thích nói chuyện, ngay cả anh
em nô tài, nó cũng không nói được mấy câu.”