Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1999: Q.4 - Chương 1999: Cụt tay 2




Nàng không muốn trì hoãn, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, càng sợ không thấy được hắn, có lẽ đã xảy ra chuyện gì.

Nếu không hắn không thể nào không trở lại tìm nàng.

“Trạm dịch có tin tức gì không?” Nàng và A Lí đi tới hướng đám ngựa.

A Lí gật đầu một cái: “Nhạc cô nương huyên náo lợi hại, may nhờ có Thẩm cô nương giúp một tay chăm sóc. Thẩm Tam công tử, Doãn công tử cùng Ngụy bang chủ đều còn ở lại trạm dịch, cũng không lên đường, còn nói nếu như cần, cứ mở miệng.”

Tô Mạt khe khẽ hừ một tiếng: “Bọn họ cũng không có gì dị thường sao?”

Hai con rắn kia vốn từ trạm dịch ra ngoài, nhất định là có người mai phục ở nơi đó theo dõi bọn họ, thăm dò tin tức của bọn họ.

A Lí nói: “Thuộc hạ đã để người âm thầm nhìn chằm chằm, chỉ là còn chưa phát hiện cái gì khác thường, bọn họ đều rất giảo hoạt, không dễ dàng ra tay.”

Tô Mạt nhẹ giọng nói: “Ba người kia đều có hiềm nghi, Doãn Thiếu Đường không rõ lai lịch, mà Thẩm Tam, căn cứ vào quan hệ với Thẩm gia, rất có thể ở sau lưng có âm mưu, về phần Ngụy An Lương, cũng không đơn giản như vậy. Hắn là Bang chủ Tào bang, khẳng định không cam lòng bị người áp chế, muốn làm lớn hơn, thậm chí muốn nắm trong tay thuỷ vận cả nước, tiến tới ảnh hưởng triều đình. Ngụy An Lương này, có dã tâm không thể khinh thường. Dù sao mặc kệ bọn hắn có phải có quan hệ với Bạch y nhân hay không, đều phải nhìn chăm chú.”

A Lí đáp.

“Tiểu thư, Lưu Vân. . . . . .” A Lí cũng là muốn nói lại thôi, có lúc có mấy lời, không biết làm sao nói.

Hắn và Lưu Vân là huynh đệ, nhưng lúc này ngược lại khuyên thì không tốt.

Lưu Vân mặc dù là người hiền hoà, tính tình ôn lương, nhưng chỉ là người tính tình ôn hòa như vậy, gặp phải chuyện, ngược lại càng dễ dàng để tâm chuyện vụn vặt.

Nếu như là Lưu Hỏa, hắn phát tiết rồi thôi, sa sút xong, bị chửi là thôi, là tốt.

Nhưng Lưu Vân không giống, cho nên lại khiến người ta rất nhức đầu.

Tô Mạt môi mân thành một đường cong trong trẻo lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Không cần khuyên hắn, để cho hắn tự mình tỉnh lại đi, Lan Như đưa hắn đi Hàn Sơn Tự, ở nơi đó đợi một thời gian ngắn, có lẽ sẽ nghĩ thông suốt.”

“Thuộc hạ là sợ. . . . . .” A Lí thở dài, hắn sợ Lưu Vân chui vào ngõ cụt, không ra được, sẽ hủy một đời. Nữa là sẽ cho là mọi người vứt bỏ hắn, vậy thì càng khó làm.

“Không cần sợ, hắn sẽ không có nguy hiểm. Ngươi phái thêm người âm thầm bảo vệ hắn.” Tô Mạt nhận lấy dây cương một thủ hạ đưa tới, xoay người lên ngựa: “Chúng ta lên đường.”

A Lí cũng xoay người lên ngựa, dẫn dắt mấy tổ nhân mã chạy tới ngoài trăm dặm chính là cái tiểu bến tàu kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.