Hoàng Phủ Cẩn nói: “Bọn họ bị vây ở trong trận tử vi, trước tiên chúng ta đánh thức những người này.”
Nói xong, ống tay áo hắn phất qua, nội lực vận chuyển khắp nơi, liền đánh thức đám người A Lí.
A Lí là người thứ nhất nhìn thấy hắn, vui mừng tiến lên hành lễ: “Thiếu gia!”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, lại nhìn lướt qua: “Lưu Vân không đi chung với ngươi?”
A Lí liền giật mình, tầm mắt nhìn về phía Tô Mạt, nói: “Thiếu gia, ra khỏi đây rồi, sau đó thuộc hạ hồi báo ngài.”
Hoàng Phủ Cẩn không hỏi nữa, lúc này bọn Thẩm Tam cũng mờ mịt nhìn sang, hình như có chút không rõ tình huống, cảm giác không phân rõ thực tế cùng mộng cảnh.
Ngụy An Lương nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Tam, kinh ngạc nói: “Tam công tử, biệt viện nhà ngươi rốt cuộc là tà thuật oai môn gì, lợi hại như vậy?”
Hắn vuốt vuốt đầu, vẫn cảm thấy có chút mơ hồ.
Tô Mạt lại ngưng mắt nhìn Doãn Thiếu Đường, phát hiện hắn vẫn một đôi mắt sáng trong suốt, hình như không có gì khác thường, liền hỏi: “Doãn công tử, ngươi thật giống như không có gì đáng ngại.”
Doãn Thiếu Đường cười nói: “Quả thật, xem ra tại hạ võ công kém một chút cũng là có chỗ tốt, ngược lại sẽ không bị quản chế.”
Thẩm Tam lại vội vàng cho người tìm đám người Thẩm Tinh Tinh, Hoàng Phủ Cẩn dẫn đường, ở một chỗ khác hành lang bên kia thấy được mấy phụ nhân như si như say.
Hoàng Phủ Cẩn giúp các nàng thoát ra mộng, kéo các nàng trở về thực tế, mấy người đều vẫn là vẻ mặt ngốc trệ, hình như lâm vào trong ảo giác không muốn ra ngoài.
Hoàng Phủ Cẩn phân phó, nói: “Nơi này chướng khí sẽ tăng thêm ảo giác, dẫn các nàng đi ra ngoài đi, chốc lát là tốt rồi.”
Thẩm Tam tự mình tiến lên ôm lấy muội muội của hắn, Ngụy an lương chính là tiến lên đỡ những thủ hạ khác, Nhạc Phong Nhi tỉnh lại, nháy mắt mông lung, nhìn quanh, như nai con vô tội.
Đợi lúc nhìn đến Hoàng Phủ Cẩn, hai mắt nàng đột nhiên sáng lên, tỏa sáng thật mạnh, cực vui mà khóc: “Vương Gia, Vương Gia, ta biết ngay sẽ không buôn bỏ mặc kệ Phong Nhi.”
Nói qua liền lao về trong ngực hắn, nước mắt rối rít rơi xuống.
Lan Như tiến lên đỡ lấy nàng, lành lạnh nói: “Nhạc cô nương không có việc gì là tốt.”
Nhạc Phong Nhi tức giận nhìn nàng: “Ngươi làm cái gì, hôm nay Vương Gia trở lại, các ngươi sẽ không thể hành hạ ta. Các ngươi, các ngươi thế nhưng dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy đi đối phó ta, ô ô. . . . . . Vương Gia, ngươi phải làm chủ cho ta.”
Lan Như lười phải lý luận cùng nàng, chuyện còn có nửa kia, còn lâu mới cố kỵ nàng.
Huống chi, nàng cũng không cảm thấy ttrước mặt tiểu thư, Vương Gia còn có thể mặc cho dáng vẻ Nhạc Phong Nhi kệch cỡm như vậy, cho nên hắn trực tiếp dẫn Nhạc Phong Nhi đi.