Vân nhi trợn to hai mắt, chỉa về phía nàng, “Ngươi...ngươi, ngươi, Châu nhi tỷ tỷ đâu?”
Mị Kiều hướng nàng đá lông nheo, “Vân nhi muội tử, ngươi yên tâm, tỷ tỷ ta cũng không giết người vô tội, Châu nhi tỷ tỷ vẫn còn ở Ngân Châu đấy.”
Tô Mạt suy đoán chính là lúc Ngụy An Lương muốn đưa bọn họ đến bên cạnh mình liền bắt cóc Châu nhi để giả trang, nếu không nếu như là trên nửa đường, nàng không thể có cơ hội.
Mị Kiều cùng Tô Mạt đánh mười mấy chiêu, bất phân thắng phụ, nàng cười nói: “Muội tử, chúng ta đừng đánh, ngươi đã đoán được tỷ tỷ, đánh tiếp nữa cũng không còn ý tứ.”
Nói qua nàng liền ngừng tay, cười cười đứng ở đó, quyến rũ phong lưu không nói ra được.
Tô Mạt không khỏi cười, Mị Kiều chính là Mị Kiều, dù là ở trong hoang vu, cũng có thể đem một mảnh kia biến thành phong cảnh phong lưu, tuyệt đối sẽ không khiến chúng nó tịch mịch.
Dù trường hợp gì, ngọn gió nào cảnh nào, nàng đều có thể diêm dúa lẳng lơ nhiều vẻ như vậy.
Tô Mạt cũng ngừng tay, làm tư thế mời, “Mị tỷ tỷ cũng không đủ ý tứ, đều tới, thế nhưng cũng không gặp nhau, nơi này không có cà phê chiêu đãi, miễn cưỡng uống chút trà rồi.”
Mị Kiều che miệng cười duyên, “Trà cũng tốt, chỉ cần không là dược thủy tanh hôi là tốt rồi. Chỉ là mắt muội muội cũng quá độc, lại phát hiện ra ta.”
Tô Mạt cười nhạt, “Cũng không phải là việc khó gì, Nhạc Phong nhi có thể hài lòng sở dục như vậy, nhất định là có người bên cạnh ra chiêu tặng đồ, nếu không nàng làm sao có dược vật? Nếu là người bếp sau, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy, tóm lại sẽ bị người phát hiện, khả nghi nhất, dĩ nhiên là người bên người nàng không dễ dàng bị hoài nghi nhất. Mị tỷ tỷ vừa bắt đầu đã nghĩ rất khá, không phải sao?”
Mị Kiều bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhún vai, “Vẫn bị ngươi khám phá.”
Tô Mạt xin nàng ngồi xuống, “Tỷ tỷ giả trang Châu nhi, chỉ sợ ban đầu cũng không nghĩ tới phải đến trước mặt ta đi, nghĩ tới căn bản không lộ sơ hở là tốt. Nhưng ngươi dù sao không phải là nàng, ngươi không như cô ấy chịu phạt khổ sở cũng chưa từng thấy qua những việc vui. Cho nên ta hỏi các ngươi phục vụ Nhạc Phong nhi cùng Thẩm Tinh Tinh, cái nào vui hơn, ngươi chưa phục vụ qua Thẩm Tinh Tinh, tự nhiên không biết mà nói. Vân nhi thì biết.”
Nàng quay đầu lại nhìn Vân nhi cười cười, Vân nhi kích động đến thiếu chút nữa rơi lệ, cơ hồ sẽ phải bật thốt lên nói ra lời tiểu thư ta muốn đi theo người.
Mị Kiều không khỏi càng thêm bội phục, “Ta phục rồi.”
Tô Mạt lại nói: “Mới vừa ta trừ độc cho Nhạc Phong nhi, bởi vì có oán khí, thủ pháp có chút nặng, hơn nữa có nhiều chỗ cũng không đúng, Mị tỷ tỷ là người trong nghề chơi độc, tự nhiên hiểu được độc rắn, thấy ta như vậy, cũng không khỏi lộ ra một tia kiêu ngạo tự mãn và khinh thường. Mặc dù tỷ tỷ có thể không cảm thấy, nhưng mà ta lại là liếc mắt liền thấy được.”
Mị Kiều gật đầu lần nữa, “Quả thật, ta một chút cũng không có chú ý, ngươi ra tay tập kích Vân nhi ta còn buồn bực, quả nhiên. . . . . . Ha ha, quả nhiên là giang hồ lại bước phát triển mới, lão nhân đều sẽ già chết. Có các ngươi ở đây, chỉ sợ. . . . . .”
Mục đích của những người đó, cũng không còn có thể thực hiện đơn giản như vậy.
Cái này cũng không trách được bọn họ không chừa thủ đoạn nào, nhất định phải đưa Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt vào chỗ chết.
Ngay cả Tử Vi Môn có quy tắc không can thiệp chuyện của người khác cũng đã tham dự, có thể thấy được bọn họ coi trọng trình độ hai người.
“Muội muội vốn định lưu ta uống trà, hãy để cho ta đi đây?” Mị Kiều không một chút khẩn trương, cười hì hì nhìn Tô Mạt, như cùng bạn tốt ôn chuyện.