Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 2010: Q.4 - Chương 2010: Đối sách 1




Mặt Mạc quản sự không đổi sắc: “Lão nô cũng hồi lâu không có ra cửa, cảnh sắc nơi khác cũng không biết.”

Tô Mạt nghiêng đầu nói với A Lí: “A Lí, chúng ta trở về cùng Cẩn ca ca nói một chút về nơi này, để cho hắn cũng tới xem một chút, về sau để cho hắn trồng cho ta một vườn như vậy.”

Nói qua hai người liền cáo từ, rời đi biệt viện.

Mạc quản sự đứng ở bên trong cửa, đưa mắt nhìn bọn họ đi ra ngoài, chờ bóng dáng bọn họ biến mất ở khúc quanh, mới cười âm hiểm: “Lão Viên, đóng cửa.”

Lão Viên thủ lĩnh không biết hiện thân từ nơi nào đó, đi hai bước liền lên trước đóng cửa.

“Mạc quản sự, có muốn đối phó bọn họ hay không?”

Mạc quản sự hừ nói: “Hoàng Phủ Cẩn đi không trở về, bọn họ cũng không đi được, còn nữa nói, nàng và Hoàng Phủ Cẩn, bắt được bất kỳ ai đều tốt. Hôm nay Hoàng Phủ Cẩn bị khốn trụ, nàng cũng không chạy thoát được đâu.”

“Mạc quản sự, nhưng nàng cùng Tam công tử đi cùng nhau, còn có tiểu thư.”

“Hừ, chỉ sợ bọn họ không đến, dám đến. . . . . . Hừ hừ. . . . . .” Hắn chắp tay sau lưng bước chân đi thong thả, chao đảo tiến vào rừng tử vi.

Tô Mạt cùng A Lí rời khỏi biệt viện, chờ thoát khỏi tầm mắt Mạc quản sự, Tô Mạt dừng bước chân, nói với A Lí: “Cẩn ca ca khẳng định có đến đây, chỉ sợ đã bị bọn họ khốn trụ.”

Về phần vây ở nơi nào, có phải ở rừng hoa này hay không còn khó nói.

A Lí ngầm hiểu trong lòng: “ Lúc tiểu thư nói đến thiếu gia, trên mặt Mạc quản sự lộ ra biểu tình đắc ý rất rõ ràng.”

Thuật quan sát vẻ mặt, Tô Mạt cố ý viết thành sách, đặc biệt dạy cho đám người A Lí.

Bọn họ thí nghiệm qua ngàn vạn lần, căn bản lần nào cũng đúng.

Mà mới vừa rồi Tô Mạt nói trở về cùng Hoàng Phủ Cẩn, chính là vì thử dò xét Mạc quản sự, xem hắn nghe được Hoàng Phủ Cẩn phản ứng như thế nào.

Lúc ấy hắn mặc dù vẻ mặt rất cung kính, nhưng thời điểm nghe được Hoàng Phủ Cẩn mí mắt giật giật, lỗ mũi khẽ nhếch, khóe miệng còn kéo kéo, rất rõ ràng đang hả hê châm chọc nàng, nàng căn bản là không có cùng Hoàng Phủ acẩn ở chung một chỗ, vụng về quá.

“Tiểu thư, chúng ta có cần buổi tối trở lại hay không?” A Lí đề nghị.

Hắn nguyên bổn cảm thấy coi như trận pháp bên trong lợi hại, nhưng cả tòa viện chỉ là diện tích vài mẫu, đến lúc đó hắn để Lan Như dẫn người chờ ở bên ngoài, nếu thực là bất đắc dĩ, liền giả mượn danh tiếng quan phủ vọt vào, chém đứt đám cây này.

Nhưng bây giờ đi vào vừa nhìn, hắn phát hiện không có đơn giản như vậy, bên ngoài thoạt nhìn nhỏ tiểu nhất tòa nhà, sau khi đi vào đột nhiên cảm thấy rất lớn, thậm chí có hai ba mươi mẫu dáng vẻ.

Trận pháp kì diệu, thật sự làm cho người ta không dám khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.