Nàng ra khoan thai đi tới trước mặt Thẩm Tinh Tinh, hơi cúi người, âm thanh mềm nhẹ nói: “Thẩm tiểu thư, nhờ có người dọc đường đi đối với Phong nhi chăm sóc có thừa, ta cả đời cũng sẽ cảm kích người.”
Nhạc Phong nhi như thế, khiến Thẩm Tinh Tinh rất có mặt mũi, phất phất tay, “Không có gì, cũng chỉ là một cái nhấc tay, Phỉ Thúy đưa cho Nhạc cô nương quà tặng của ta cho nàng.”
Phỉ Thúy có chút không vui lòng, nhưng vẫn dâng lên.
Là một cái hộp gỗ tử đàn, bên trong ngân phiếu một ngàn lượng, còn có một chút đồ trang sức châu ngọc, đều là xuất phẩm tinh phẩm của Thẩm phủ.
Dĩ nhiên, tất cả Thẩm Tinh Tinh đều không thích, có thể cầm đi tùy tiện ban thưởng nha hoàn, thậm chí Phỉ Thúy cùng Linh Đang đều coi thường.
Nhưng mà đối với người bình thường mà nói, đó là hiếm thấy cả đời.
Nhạc Phong nhi vui mừng hai mắt tỏa ánh sáng, lấy qua, lại liên tục nói cám ơn, sau đó lần lượt hành lễ cáo từ với đám người Thẩm lão gia, Thẩm Phỉ, Thẩm Tam, Ngụy An Lương.
Tô Mạt không nhịn được nhìn nàng, ngược lại thật giống như là tiễn nàng ta đi.
Hoàng Phủ Cẩn hơi cười nhìn về phía nàng, hi vọng nàng không nên tức giận.
Tô Mạt bĩu bĩu môi, nháy hắn một cái, bày tỏ mình cực kỳ khó chịu, cảm ơn cảm tạ, rốt cuộc là có đi hay không.
Vừa nhìn cũng không muốn đi, trước nói gì không muốn làm phiền bọn họ đều là giả, nhất định là làm bộ làm tịch đây.
Nàng cũng hết cách rồi, đối với Nhạc Phong nhi chính là không thể đại độ được, mặc dù cảm giác mình cũng có chút hẹp hòi.
Nhạc Thiểu Sâm vốn là bị đày đi Tân Cương, Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giới cố gắng, đổi sang Tuy Châu.
Tuy Châu là một tiểu châu ở duyên hải Đông Nam, nơi đây vô cùng cằn cỗi, ít xuất sản lương thực, dân chúng lấy đánh cá cùng phơi muối mà sống.
Có nửa số hộ làm muối, nửa số làm ngư dân, cuộc sống nghèo khó khốn khổ.
Chẳng những chịu quan phủ địa phương bóc lột, còn phải chịu thương nhân bóc lột, chỉ có thể đem đồ của bản thân bán đi với giá cực thấp, sau đó lấy giá cao đổi lấy lương thực.
Triều đình mặc kệ, bởi vì nơi này cơ hồ hơn phân nửa là người bị tội lưu đày, định cư lâu dài, để lại con cháu.
Giống như người xúc phạm luật pháp mà bị lưu đày nơi này như Nhạc Thiểu Sâm càng không ở số ít.
Tô Mạt bọn họ rời đi Ngân Châu liền một đường cỡi ngựa ngồi xe, càng chạy con đường càng khó đi, cảnh sắc càng hoang vu, người ở càng ngày càng thưa thớt.
Rõ ràng là ra biển còn xa a, Tô Mạt dọc theo đường đi rất là cảm khái, nếu là ở hiện đại, đã sớm thành khu vực “best-seller” rồi.
Dọc theo con đường này Nhạc Phong nhi rất trầm mặc, cũng không khóc náo qua, yên lặng giữ khuôn phép, vô cùng có giữ lễ.
Cho nên Tô Mạt cũng không còn làm khó nàng, coi như đến nơi vô cùng cằn cỗi, cũng là hảo hảo chiêu đãi nàng.
Nửa tháng sau, bọn họ đã tới bên ngoài Tuy Châu, dừng lại ở một địa phương gọi là Nhạc Châu tìm nơi ngủ trọ.