Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 2155: Q.4 - Chương 2155: Giặc đêm 05




Tô Mạt cười nói: “Nếu Lan Như thích bất bình dùm như vậy, Vương gia là được giúp đỡ, xem một chút có thể tấu với bệ hạ không, trần thuật tình huống của nơi này, nói không chừng đến lúc đó còn có thể gia tăng thuế triều đình thu đấy.”

Lan Như vỗ tay nói: “Tiểu thư, chính là cái ý tứ này đấy.”

Lan Nhược liếc nàng một cái, “Là một chuyện, nếu như đến lúc đó xảy ra tình huống gì, nếu là có dân biến hoặc là những thứ gió thổi cỏ động khác, triều đình sẽ đem tất cả đều thành tội trên đầu Vương Gia.”

Lan Như vừa nghe, lập tức ỉu xìu, “A, này Vương gia cũng không cần, tránh cho đến lúc đó lại vùi lấp trong vòng xoáy, Vương gia thật vất vả đi ra, vẫn là không muốn lại bị làm liên lụy.”

Hoàng Phủ Cẩn khẽ mỉm cười, “Ngược lại cũng không có gì. Các ngươi hôm nay tra được tình huống thế nào.”

Lan Nhược nói sự việc một chút, Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, “Cùng ta cùng Lưu Hỏa không sai biệt lắm. Xem ra đối phương phái không ít người đi theo chúng ta đây.”

Tô Mạt nói: “Chúng ta cần phương pháp, chủ động xuất kích, không thể mỗi lần cũng bị động như vậy.”

Bọn họ mặc dù đều không sao, địch cũng rất giảo hoạt, về mặt chỉ số thông minh cũng không kém so với mình hay những người này.

Cho nên Tô Mạt cảm thấy không thể phớt lờ.

Nếu như chỉ là lấy tĩnh chế động, có lúc chính là ngồi chờ chết.

Mấy người liền nhìn về phía nàng, “Có chủ ý gì tốt?” Hoàng Phủ Cẩn hỏi.

Tô Mạt cười hơi nhìn hắn, “Vậy Vương gia phải phối hợp.”

Nếu như nói có người có thể đang bị giám thị lại xoay ngược lại, ngược lại giám thị kẻ địch, bọn họ trong nhóm người này trừ Hoàng Phủ Cẩn, không có người thứ hai.

Đám người bọn họ mục tiêu quá lớn, chỉ có Hoàng Phủ Cẩn có thể làm.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng thật sâu, “Xin lắng tai nghe.”

Tô Mạt cười một tiếng, “Đó chính là biến sáng thành tối rồi.”

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, quả thật như thế, Mạt Nhi từ trước đến giờ đều có thể điểm trúng chỗ yếu.

Lưu Hỏa nhìn bọn họ một cái, hỏi Lan Như, “Ngươi hiểu không?”

Lan Như nhướng mày, “Tự nhiên, ngươi không hiểu sao? Thực ngốc.”

Gương mặt Lưu Hỏa đỏ lên, hừ một tiếng, “Ai nói ta không hiểu.”

Lan Như vội vàng nói: “Vậy ngươi nói một chút xem.”

Lưu Hỏa đứng dậy, dọn dẹp bát đũa, “Ta không nói cho ngươi, ta đi đưa hộp đựng thức ăn cho Biệt đầu bếp.”

Nhìn hai người bọn họ cãi vã, mấy người khác cũng cười .

Tô Mạt nhìn Lưu Hỏa, trong lòng lại nghĩ, nếu như Lưu Vân ở lại sẽ còn có ý tứ.

Nhớ tới Lưu Vân, nàng cũng có chút thương cảm, cảm xúc liền thấp xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm ly trà trên mặt không có nụ cười.

Lan Nhược liếc mắt nhìn, vội nói: “Ta cùng Lan Như đi tuần tra, Lưu Hỏa đi đưa hộp đựng thức ăn.”

Lưu Hỏa còn muốn dài dòng cái gì, bị nàng lôi kéo đi nha.

Bọn hắn vừa đi, bên trong phòng liền an tĩnh lại, Hoàng Phủ Cẩn cầm ngón tay Tô Mạt, dịu dàng nói: “Mạt Nhi, ngươi đang nhớ Lưu Vân?”

Tô Mạt thở dài, “Là ta làm liên lụy tới hắn.”

Hoàng Phủ Cẩn nghiêm nghị nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Mạt Nhi, không nên nói lời như thế nữa, nói như nàng vậy sẽ làm hắn áp lực nặng hơn.”

Tô Mạt miễn cưỡng cười cười, “Cẩn ca ca, ta hiểu rõ, cho nên ta chưa bao giờ cảm tạ hắn, cũng không bày tỏ đau lòng, cứ xem như là chuyện đương nhiên hắn phải làm.”

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, nghiêm túc nói: “Mạt Nhi, nên như vậy. Mấy người Lưu Vân, từ nhỏ là đã bị huấn luyện thành thị vệ của ta cùng tùy tùng mà tồn tại, nếu như chúng ta bị thương, bọn họ còntốt, vậy bọn họ thà rằng nguyện chết. Vì chúng ta bị thương, đó là vinh dự bọn họ, theo cách giáo dục nhỏ của bọn hắn, ý tưởng này ăn sâu bén rễ.”

Chương 2157: Thật cãi vã sao? 01

Tô Mạt cười nói: “Cẩn ca ca, ta hiểu.”

Bọn họ đem bảo vệ nàng là đòi hỏi thứ nhất, thậm chí là nhiệm vụ vượt qua chính an toàn của bọn hắn, nàng tốt hơn nên hảo hảo bảo vệ bọn họ, không để cho bọn họ đơn thuần đi theo nàng.

Càng không thể để cho bọn họ hy sinh vô vị.

Vì chuyện mình, để cho bọn họ đi theo hối hả ngược xuôi, nàng đã rất cảm kích.

Có thể bởi vì mình là một người hiện đại, dù sao chịu nhiều quan niệm giáo dục ngang hàng như vậy, chuyện của mình mình làm, chưa bao giờ từng nghĩ phải làm phiền người khác, liên lụy người khác.

Đi tới nơi này, nàng cảm giác, mình không phải là một người, mà là một đoàn đội, bọn họ là một chỉnh thể.

Nàng coi bọn họ trở thành huynh đệ tỷ muội của mình, chưa từng có cái loại cảm giác đương nhiên nô dịch của bọn hắn.

“Chúng ta nhất định sẽ tìm Lưu Vân trở về.” Nàng kiên định nói.

Hoàng Phủ Cẩn cười nói: “Mạt Nhi, Lưu Vân nhất định sẽ trở về.”

Sau đó hai người lại thương lượng một chút một bước an bài như thế nào, thế nào biến sáng thành tối.

Bởi vì nơi đây cùng địa phương trước phong tục thủy thổ có bất đồng thật lớn, cho nên vừa đến nơi này, đã có người thủy thổ bất phục, nhất là Nhạc Phong.

Ngày thứ hai liền bị bệnh, có vẻ bệnh cả người vô lực, không xuống giường được.

Còn có mấy tên thủ hạ khác cũng như thế.

Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đi xem nàng, khuôn mặt Nhạc Phong nhi áy náy, “Vương gia, tiểu thư, đều là ta không được, thân thế yếu đuối này, thật là không dùng được. Luôn là gánh nặng.”

Hoàng Phủ Cẩn khuyên nhủ: “Phong nhi, không cần quá tự trách, chúng ta vốn là muốn ở nơi đây nghỉ dưỡng sức, thích ứng một chút, qua ít ngày mới đi về phía trước.”

Nhạc Phong nhi cảm kích nói không ra lời, nước mắt đảo quanh ở trong mắt, nhưng không chảy xuống, “Đa tạ Vương gia cùng tiểu thư, ta... đời này của ta, thỏa mãn.”

Tô Mạt không muốn cùng nàng dây dưa, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, liền cùng Hoàng Phủ Cẩn đi.

Đoàn người ngẩn ngơ ở Nhạc Châu chừng mười ngày, đã đầu mùa đông, nơi này cũng không lạnh, nhưng là gió biển thổi tới đây, làm cho người ta hết sức không thoải mái, Lan Nhược cùng Lan Như đều có chút da quá nhạy, mà Nhạc Phong nhi đầu tiên là thủy thổ bất phục, sau lại gió rét, sau đó bệnh rề rề, tóm lại chính là không tốt.

Trước nàng còn muốn gượng chống mà được lên đường, càng về sau, chỉ có hơi sức nằm nói xin lỗi.

Ngày hôm đó, Tô Mạt nằm nghiêng trên giường trong phòng khách sạn, có chút phờ phạc rã rượi, Lan Như đang cầm mấy cây xoài cùng cây đu đủ đi vào, vui vẻ nói: “Tiểu thư, người xem, chúng ta lấy cái này.”

Tô Mạt liếc mắt một cái, cái này thì có gì hiếm.

Lan Như nhìn nàng không hưng phấn, liền đặt trái cây lên bàn, đi tới nhìn một chút, nghi ngờ nói: “Tiểu thư, có phải là bị bệnh hay không?”

Nhàm chán ngây ngô như vậy , nàng cũng muốn bị bệnh.

Tô Mạt nhìn nàng một cái, “Mặt của ngươi ổn chưa?”

Lan Như sờ mặt của mình một cái, “Tiểu thư phối phương thuốc, tốt hơn nhiều. Tỷ tỷ còn chưa có đấy.”

Chương 2158: Thật cãi vã sao? 02

Tô Mạt nhàm chán đùa bỡn vòng ngọc trên cổ tay mình, “Trái cây từ đâu tới?”

Lan Như nhìn nàng chủ động hỏi, cười nói: “A Lí cho. Dù thế nào đi nữa bọn hắn cũng không thể giám thị đám người bí mật kia, đám người kia quá giảo hoạt rồi. Cho nên cũng không sợ bại lộ, hắn biết tiểu thư nhàm chán, đưa chút trái cây .”

Ở cái địa phương này có thể lấy được trái cây, A Lí cũng thật sự là thần thông quảng đại rồi.

Nhưng mà chỉ là chuyện theo dõi này, có lúc cũng là chịu hạn chế của võ công cao thấp.

Đây cũng nói đối phương có nhân vật cực kỳ lợi hại.

Người kia, có thể là Doãn Thiếu Đường sao?

Tô Mạt nhẹ nhàng cười, ngược lại có chút muốn cùng hắn mặt đối mặt đối địch thử một chút.

Hoàng Phủ Cẩn tiến vào từ bên ngoài, liếc mắt nhìn hoa quả trên bàn, cũng là rất kinh ngạc, “Không ngờ thâm sơn cùng cốc này, còn có cái này.”

Tô Mạt bĩu môi, “Nơi này có cái gì, chính là chim không ỉa phân, còn có ăn không hết muối và cá muối.”

Nghe ra nàng giống như mất hứng, Hoàng Phủ Cẩn tiến lên, ngồi xuống ở bên giường, “Làm sao rồi? Không thoải mái sao?”

Lan Như vội vàng lui xuống.

Tô Mạt hừ một tiếng, “Ta có thể không thoải mái sao? Ta có cái tư cách gì không thoải mái.”

Hoàng Phủ Cẩn sửng sốt một chút, “Mạt Nhi, ngươi làm sao à nha?”

Như đã ăn hỏa dược!

Tô Mạt lật người, không để ý tới hắn.

Hoàng Phủ Cẩn không hiểu ra sao, không hiểu Tô Mạt sao đột nhiên cũng ra vẻ nóng giận rồi, hắn cười nhẹ nhàng điểm đầu vai của nàng, “Mạt Nhi, rốt cuộc thì sao, khó chịu chỗ nào nói cho ta biết.”

Tô Mạt gạt tay của hắn, “Nơi nào đều không thoải mái, cả người không thoải mái.”

Hoàng Phủ Cẩn ngồi sát mép giường, đưa tay ôm nàng, dịu dàng nói: “Cho ta xem một chút.”

Tô Mạt đẩy hắn ra, chú ý tự lăn đến giữa giường, “Đừng để ý tới ta...ta phiền lắm.”

Hoàng Phủ Cẩn vẫn như cũ dịu dàng dụ dỗ nàng, “Ta dẫn nàng đi ra ngoài tản bộ thôi.”

Những ngày qua hắn bận đi ra ngoài nghĩ biện pháp, lạnh nhạt nàng, nàng ngây ngô tự nhiên phiền muộn cực kì.

“Không cần, chính ngươi đi đi, địa phương cứt chim cũng không có, có cái gì hay mà tản bộ.” Tô Mạt một bộ dáng vẻ rất không nói lý.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng đột nhiên không nói lý, cũng không còn biện pháp, lại không muốn bỏ lại một mình nàng đi ra ngoài, liền ngồi ở mép giường buồn bực không lên tiếng.

Qua nửa ngày, Tô Mạt không nghe được âm thanh của hắn, hừ nói: “Thế nào, phiền. Ngươi ở nơi này ngây ngô nhiều ngày như vậy đều không phiền, thế nào ta đây sao lập tức phiền? Ngươi chính là đi thôi.”

Hoàng Phủ Cẩn uất ức chí cực, “Mạt Nhi!”

Tô Mạt không để ý tới hắn, một lát sau, nàng lại nói: “Ngươi nói ngươi tốt với ta, vậy sao ngươi cũng không thể nghĩ, chúng ta sao sống ở chỗ này? Tuy Châu cũng không có lý do gì không thể không đi. Ngươi cho người đưa Nhạc Phong đi không phải xong rồi, trả như nào đây phải tự mình đi đưa? Ta nói nàng là giả bộ bệnh, ngươi không phải là nói nàng chính là bị bệnh, không có cách nào đi, chỉ có thể đợi bệnh nàng khá hơn một chút. Nàng cứ yếu ớt như vậy thì sao? Kêu ta nói, cũng là cho người ta bắt nàng đảm nhiệm đảm nhiệm chức vụ được hay không, dù là bị bệnh, lưng cũng có thể cõng thôi. Giao cho ca ca của nàng không phải tốt? Mắc mớ gì đến chúng ta vậy?”

“Mạt Nhi?” Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc nhìn nàng, nàng luôn luôn hiểu chuyện, thế nào đột nhiên nổi giận vô cớ, còn không nói đạo lý.

Vì sao phải đưa Nhạc Phong mà đến, hắn không phải giải thích được rất rõ ràng sao?

Hơn nữa cũng không phải là vì đưa Nhạc Phong, còn chủ yếu là muốn cùng Nhạc Thiểu Sâm nói rõ ràng, nói cho hắn biết con đường sau này đi như thế nào, không cần cố chấp, không cần suy nghĩ bậy bạ nữa.

Cũng không đầy đủ là vì đưa Nhạc Phong, nàng biết rất rõ ràng .

Huống chi hắn đối với Nhạc Phong nhi căn bản cũng không có tình, nàng cũng đã biết.

Chương 2159: thật cãi vã sao? 03

Tô Mạt tức giận nói: “Ngươi không biết ta là tức giận cái gì? Ta không phải nói rất rõ ràng sao? Ngươi khiến Lan Nhược cùng Lưu Hỏa đảm nhiệm đưa nàng là tốt lắm rồi, làm gì chúng ta phải tự thân? Giờ thì tốt rồi, mọi người đều bị vây ở chỗ này, phiền chết được. Ngươi cảm giác thiếu nợ nàng, cho nên phải nhẫn nhịn khắp nơi, chẳng lẽ ta cũng thiếu nợ nàng như vậy sao?”

Hoàng Phủ Cẩn không nói lời nào.

Tô Mạt nhìn hắn không nói lời nào, hình như càng tức giận hơn, tiếp tục nói: “Ngươi không phải nói chuyện chính là cam chịu, ngươi cảm thấy là nàng nhường ngươi cho ta, là ta đoạt đi ngươi từ nàng, cho nên thiếu nàng sao?”

“Mạt Nhi!”

Aan đường Hoàng Phủ Cẩn khóa thành một chữ Xuyên, “Mạt Nhi, nàng biết ta không phải là nghĩ như vậy, ta cũng vậy chưa bao giờ như vậy.”

“Vậy ngươi nói, có đồng ý cho người ta đưa nàng đi hay không.” Tô Mạt đột nhiên ngồi dậy, đe dọa nhìn hắn.

Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt trong suốt sáng ngời, nhưng có chút gấp gáp, không biết làm sao mới có thể làm cho Tô Mạt không tức giận, “Mạt Nhi, coi như người khác đi đưa nàng, ta cũng muốn gặp Nhạc Thiểu Sâm.”

Tô Mạt hừ lạnh, “Ta xem ngươi không phải là muốn gặp Nhạc Thiểu Sâm, ngươi là muốn tự mình đưa Nhạc Phong nhi đi, nói đi, có phải không thôi được nàng hay không. Nếu không bỏ được, vậy cũng không sao, ta đi xong chưa.”

Nói xong, nàng nhảy xuống giường muốn đi ra ngoài.

“Mạt Nhi!” Hoàng Phủ Cẩn một phát bắt được nàng, khóa nàng vào trong ngực, “Nàng náo cái gì, nếu như nàng không phải thoải mái, nàng liền phát tiết ra ngoài. Nếu như nàng không thích nơi này, để Lan Như cùng với nàng rời đi trước, nàng trở về Ngân Châu chờ ta, có được hay không.”

Nghe hắn nói như thế, Tô Mạt hình như càng thêm tức giận, như xác định suy nghĩ của mình, “Tốt tốt, ngươi chê ta làm hỏng chuyện, ngại mắt của ngươi, cho nên phải ta đi có phải hay không. Ta đi, được chưa.”

Nàng giằng co, Hoàng Phủ Cẩn sợ làm đau nàng, lại không muốn buông tay ra, chỉ đành phải cầu khẩn nói: “Mạt Nhi, Mạt Nhi, đừng làm rộn, đừng nóng giận, đừng tức giận hư mình được không?”

Hắn cúi đầu nhìn Tô Mạt trong mắt có lệ, cơ hồ muốn khóc, hắn lập tức đau lòng như cắt, chợt đem lấy nàng thu vào trong ngực, dịu dàng nói: “Ngoan, đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta cho người ta đưa nàng đi, đưa nàng đi là được.”

Ngoài cửa sắc mặt mấy người Lan Nhược đều khó coi, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, lặng lẽ lui ra, thương lượng đối sách.

Lưu Hỏa thở phì phò nói: “Tiểu thư nói không sai, nên trực tiếp đưa Nhạc Phong nhi đi. Nàng còn cứ giả bệnh, bộ dáng như vậy là muốn bệnh cả mười năm tám năm hay sao? Sau đó thiếu gia cùng tiểu thư cũng ở lại nơi này theo nàng ta?”

Lan Nhược liếc hắn một cái, “Nàng đúng là bị bệnh, không phải là giả bộ.”

Nàng tự mình đến chẩn đoán cho Nhạc Phong nhi, thuốc cũng là nàng tự mình điều chế, sẽ không có giả, không tốt chính là thân thể Nhạc Phong nhi có bệnh lợi hại.

Lan Như khổ sở nói: “Vậy làm sao bây giờ, tiểu thư cũng lên cơn, nàng nhưng cho tới bây giờ chưa từng phát giận đấy.”

Ở trong ấn tượng của nàng, tiểu thư vẫn là ôn hòa, đối với người nào đều rất hiền hòa, chưa từng giống như bây giờ, xem ra có chút không phân rõ phải trái, nhưng đối với nữ hài tử mà nói, quan tâm người yêu của mình, cũng không có gì không đúng.

Huống chi, Nhạc Phong nhi như vâyh, là ai đều sẽ giận.

Chỉ là, không phù hợp tác phong tiểu thư trước sau như một, tiểu thư bây giờ, chính là một thiếu nữ đơn thuần thuần túy trong tình yêu, không phải tiểu thư trí khôn vô cùng.

Như biến thành người khác, làm cho người ta trong lúc nhất thời chưa tỉnh hồn lại, không biết tình huống làm sao.

Mấy người đang thương lượng, đột nhiên cửa căn phòng cách vách phanh một tiếng bị ném ra, một người rời đi thật nhanh.

Chương 2160: thật cãi vã sao 04

Ba người kinh hãi, chạy gấp tới, chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn đã biến mất tại đầu bậc thang, mà Tô Mạt đứng ở bên trong cửa, chảy nước mắt, tức bực dậm chân.

“Hoàng Phủ Cẩn, ngươi đi, ngươi đi, đi đừng trở lại nữa!”

Ba người lập tức ngây ngẩn cả người, tiểu thư đây là giống Thẩm tiểu thư?

Tô Mạt căm tức nhìn bọn họ, “Nhìn cái gì vậy, Lưu Hỏa, ngươi đi đi theo hắn.”

Lưu Hỏa sửng sốt một chút, bị Lan Nhược một cước đá bay, chỉ đành phải mau đuổi theo đi ra ngoài.

Tô Mạt hừ một tiếng, một cước đáp cửa, hét lớn: “Không muốn chết liền cũng chớ quấy rầy ta!”

Nghe nàng cắn răng phân phó một tiếng, chân mày Lan Nhược cũng nhảy lên, chỉ là trên mặt còn coi là bình tĩnh.

Lan Như lại có điểm bối rối, kéo lại Lan Nhược, “Tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cái này thật trời long đất lở, tiểu thư cùng thiếu gia làm sao lại cãi vã?

Bắt đầu từ khi nàng đi theo tiểu thư, chưa từng thấy qua hai người mặt đỏ cãi vã, thiếu gia cưng chiều tiểu thư, tiểu thư thâm minh đại nghĩa, cũng không cố tình gây sự.

Cho nên hai người luôn luôn đều là tấm gương cầm sắt hòa hài, khiến Lan Như hâm mộ vui mừng đấy.

Sao đột nhiên cũng sẽ cãi vã?

“Nhất định là bởi vì Nhạc Phong.” Lan Như cau mày, lôi kéo Lan Nhược đi gian phòng của mình.

Ở cách bọn họ hơi xa một chút Nhạc Phong nhi nghe âm thanh, phân phó một thị nữ phục vụ nàng, “Ngươi đi xem một chút chuyện gì xảy ra? Có phải Tô tiểu thư cùng Vương Gia cãi nhau hay không.”

Thị nữ kia cười nói: “Nhạc cô nương, ngài khẳng định nghe lầm rồi, trời sập xuống, đất sụt đi xuống, tiểu thư cùng thiếu gia cũng sẽ không gây gổ.”

Trong lòng oán thầm một câu, ngươi liền ước gì hai người người ta gây gổ đi, rõ ràng là muốn đưa ngươi đi Tuy Châu, kết quả ngươi bệnh lâu như vậy, còn nhất định mạnh chống lên đường, làm bộ vừa mới lên xe liền ngã xuống, cho là người ta không biết tâm tư của ngươi đây?

Nam nhân tốt giống như thiếu gia vậy, nữ nhân mơ ước nhiều đi, nhưng cũng phải xem phân lượng của mình một chút.

Thị nữ này cùng này mười mấy thủ hạ Tào bang được Ngụy An Lương phái tới nghe bọn Tô Mạt sai sử, vốn cho là sẽ không sai biệt lắm với hầu hạ Thẩm tiểu thư, kết quả sao biết so ở nhà còn được coi trọng hơn, Tô tiểu thư người ta đối đãi người hòa hòa khí khí, rất lễ phép.

So sánh, Nhạc Phong nhi này mặc dù thoạt nhìn tính tình cùng mềm, trên thực tế lại đặc biệt làm cho người ta không chịu nổi.

Nhạc Phong nhi ho khan một tiếng, sột sột soạt soạt đứng dậy mặc quần áo, hai người thị nữ vội vàng tiến lên đè lại nàng, “Nhạc cô nương, ngài còn bệnh nặng, còn là đừng chuyển động, tránh cho bệnh nặng hơn, còn phải trì hoãn lâu hơn đấy.”

Nhạc Phong nhi vừa nghe, lập tức dùng sức ho khan, thở dài nói: “Ta hiểu biết rõ, là ta làm liên lụy các ngươi, làm liên lụy tới mọi người, nếu như không phải là ta, các ngươi đã sớm có thể rời đi cái quỷ địa phương này rồi.”

Hai thị nữ bất đắc dĩ liếc nhau một cái, xem kìa, chiêu này lại tới.

Họ cũng mệt.

“Nhạc cô nương, người nghĩ nhiều, chúng ta chính là tới phục vụ ngài, tại sao có thể có ý nghĩ như vậy.”

Có cũng không thể nói cho ngươi biết a.

Ngươi biết cũng sẽ không thật coi là quan trọng a.

Nhạc Phong mới nói tạ, sau đó từ trên cổ tay tuột hai vòng vàng xuống, đưa cho các nàng: “Phiền toái hai vị, hay là đi xem một chút đi, ta có chút lo lắng, ngàn vạn lần không được bởi vì ta có bất hòa gì mới phải.”

Hai thị nữ không chịu muốn, Nhạc Phong nhi liền muốn khóc.

Một thị nữ không thể làm gì khác hơn nói: “Được, ta đi xem một chút, vòng tay ngươi cất đi, chúng ta không cần.”

Tô tiểu thư cho hơn ngàn lượng bạc rồi, lại muốn từ Nhạc Phong nhi thì thành cái gì.

Huống chi đây chính là hối lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.