Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 488: Q.1 - Chương 488: Hắn thật sự rất muốn làm giám quốc nha!01




Tô Mạt nói với đại tiểu thư:“Tỷ tỷ, các ngươi đem nước hoa chia làm ba cấp bậc. Giá cả cũng phân ra một chút.”

Nếu là hàng tiến cung, đương nhiên là cao nhất, kèm thêm với, các quan to quý nhân bọn họ thích theo đuổi trào lưu trong cung, nên sẽ cùng tính vào loại giá cả cấp số 1.

Cấp thứ 2 đương nhiên chính là gia đình thân sĩ, có thú thanh nhàn thoải mái, thích theo mốt thời thượng, cũng thích nếm thử sự vật mới mẻ.

Có nước hoa, tinh dầu, hoa lộ … có thể làm xông hương, tắm rửa, mát xa vân vân, cũng đủ các nàng ta tìm ra chuyện để làm a.

Về phần các cô gái ở tầng lớp dưới hơn nữa, cho dù không có tiền nhiều, các nàng ấy cũng là thích chưng diện , thích làm đẹp cho mình.

Đồng thời những nô tỳ của đại gia tộc, vì muốn tiếp cận chủ tử, dùng đồ đương nhiên cũng sẽ không thể quá tệ.

Hoặc là trong cung ban tặng, hoặc là tự mình mua cũng tuyệt đối sẽ không mua loại hàng kém chất lượng, dù sao dùng theo những thú mình nhìn thấy, ai sẽ muốn dùng loại hàng kém chất lượng chứ.

Hơn nữa nếu như vậy, ngoại trừ trong nước Đại Chu ra, nàng còn có thể đem sản phẩm của mình đem đi bán ở nước khác.

Chỉ cần có thể khuếch đại sản xuất, thậm chí có thể tái nhập hàng gia công, trực tiếp đổi lấy các loại mặt hàng trân quý hương liệu, bảo thạch, ngoài ra còn có các nguồn tài nguyên và các loại da lông thú khác.

Hoàng đế liên tục ở vườn hoa sơn trang hai tối, trong kinh có tả hữu tướng chủ trì chính sự, trừ phi có chuyện cấp tốc, đều chờ hắn trở về sẽ xử lý.

Cho nên hắn thực sự trải qua vài ngày rất thư thái tại đây.

Ngày thứ ba thời điểm đang ăn sáng, hoàng đế đang ăn hương vị ngọt ngào của món cháo rau, cảm khái nói:“Đều hâm mộ đế vương ngồi điện Kim Loan, không biết là tâm của trẫm đều hướng điền viên a. Cháo trắng rau dưa ngon miệng như vậy, so với loại bào ngư vi cá đầy bàn, không hề thua kém a?”

Tô Mạt trong lòng cười lạnh, cho ngươi ăn mỗi ngày, ngươi sẽ biết cháo trắng rau dưa còn có ý nghĩa nữa hay không.

Hai bữa ăn sáng với các món cháo trắng rau dưa này, chẳng lẽ rẻ lắm sao? Người thường có thể có tiền ăn nổi các món này mỗi ngày sao?

Bát cháo kia tại sao lại có thể thanh kỳ như vậy, món rau dưa tai sao có thể ngon miệng như vậy, chẳng lẽ là chất phì nhiêu trong đất có thể nuôi dưỡng chúng mọc được như vậy sao?

Đương nhiên là có bỏ thêm gia vị.

Tô Nhân Vũ nói:“Bệ hạ, chúng ta cần phải trở về. Đã đi ra ngoài được ba ngày rồi .”

Hoàng đế cười hớ hớ nói,“Hôm nay mới bắt đầu là ngày thứ ba thôi, còn chưa tới buổi tối đâu.”

Tô Nhân Vũ bất đắc dĩ, đành nói:“Bệ hạ ngày đêm mệt nhọc, đều phải ra quyết định rất nhiều đại sự, nay đã đi ra ngoài vài ngày rồi, chỉ sợ kia tấu chương đã chất thành núi. Nếu là bởi vậy mà bị đám ngôn quan gián quan làm om sòm, vậy do thần thất trách a bệ hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.