Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 577: Q.1 - Chương 577: Hảo huynh đệ cùng nhau trưởng thành 01




Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi cười nhìn nàng, chậm rãi hái xuống một chiếc lá cây ngô đồng, dài mảnh xanh biếc, tước hết ra, lộ ra cọng xơ bên trong.

Hắn xấu xa nói:“Tiểu Mạt Lị, bức cung có rất nhiều biện pháp a, ôn nhu nhất ......”

Hắn đem cọng xơ của chiếc lá ngô đồng nhẹ nhàng mà hướng nàng phất đi, Tô Mạt nhất thời cảm thấy cả người mềm yếu tê ngứa, nhịn không được cười khanh khách, mềm nhuyễn ở trong lòng hắn.

“Được rồi...... Được rồi, ta nói, ta khai hết......”

Đội trưởng đằng sau mọi chuyện đã khai hết rồi...... Đổ mồ hôi, nhưng nhất định phải tìm binh lính không sợ ngứa mới được.

Tô Mạt đem kế hoạch của mình kể rõ ngọn nghành nói cho hắn biết.

Hoàng Phủ Cẩn chỉ cảm thấy gió lùa thẳng tới đỉnh đầu,“Tiểu Mạt Lị, nếu nàng muốn binh sĩ lợi hại hơn binh sĩ bình thường, có thể chiêu mộ mộtt bộ phận võ lâm cao thủ.”

Tô Mạt liếc mắt nhìn hắn,“Ngốc!”

Hoàng Phủ Cẩn con ngươi nhíu lại, khẽ hừ nhẹ một tiếng, trên đời này, nàng là người đầu tiên nói hắn ngốc.

Tô Mạt nhẹ nhàng nói:“Nếu có có một võ lâm nhân sĩ khác, muốn tạo thành một đội ngũ, kêu ngươi đi nghe chỉ huy, ngươi chịu sao?”

Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu,“Ta sẽ không dốc sức vì bọn họ.”

Tô Mạt vỗ vỗ tay,“Vậy không phải đúng rồi sao.”

Cho dù là cổ đại, tập võ cũng không phải dễ dàng như vậy, nhất là tu luyện nội công.

Nếu không có thiên chất, cho dù cầm trong tay tuyệt thế bí tịch, tu luyện cả đời cũng không có thành tựu gì mấy.

Mà những người có thiên tư thông minh luyện tập võ công, hoặc là võ si, hoặc là thông minh tuyệt đỉnh, như thế nào có thể chịu phục người khác?

Càng sẽ không chủ động phối hợp cùng người khác, chịu sự quản thúc gò bó của người khác.

Cho dù là Thiên Cương Bắc Đẩu trận pháp, còn phải chú ý đến trận nhãn, áp trận.

Nếu không phải là sư huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu rõ lẫn nhau, ai sẽ có thể cùng nhau phối hợp thân mật khăng khít được chứ.

Hơn nữa người thường, là không có khả năng thiên phú tập võ như vậy.

Có thể nói trên thế giới này, cơ hồ 99% người, là không có khả năng đó.

Nếu không hoàng đế tìm đến võ lâm cao thủ, đưa cho binh lính của hắn bí kíp võ công, để bọn họ tu luyện nội ngoại, kia chẳng phải là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi sao?

Nghe xong những lời của nàng có vẻ như ngụy biện, có rất hàm nghĩa trong lời nói, Hoàng Phủ Cẩn gật gật đầu,“Cũng là như thế.”

Tô Mạt lại nói:“Nếu thiên phú không đủ, từ nhỏ tập võ, vậy thì lại càng hại người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.