Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 2274: Q.4 - Chương 2274: kết quả Nhạc Phong nhi 05




Tô Mạt cười nhạt, tiếp tục nói: “Ngươi trừng mắt, không hề có bộ dạng buồn ngủ, ngươi hỏi hắn ‘ ca ca, tại sao ngươi không yêu ta, ít nhất yêu ta như trước nữa? Ngày trước ngươi là ca ca, cũng là phụ thân, nhưng tại sao, ngươi thay đổi? ’ sau đó ca ca ngươi nói gì? Hắn nói ‘ Phong nhi, ca ca vẫn luôn không thay đổi, chỉ là có chút chuyện thân bất do kỷ. ’ Ngươi lại bắt đầu rơi lệ, ngươi nói ‘ ca ca, ta thật sự vô cùng thích Vương gia, ngươi khi đó tại sao không cho ta đi tìm hắn, dù là vì bảo vệ hắn, tại sao không thể đuổi ta ra khỏi nhà? ’ ca ca ngươi thở dài, nói ngươi ‘Phong nhi, ca ca biết thực xin lỗi ngươi, nhưng trong lòng ngươi rõ như kiếng, không phải là ta không để cho ngươi đi tìm, là trong lòng Vương gia căn bản không có ngươi, hắn đối với ngươi không phải tình yêu nam nữ, ngươi đi, cũng không có cơ hội. ’ sau đó ngươi bắt đầu khóc thút thít, dùng sức lay đầu nói không đúng, căn bản không phải như vậy, nếu như lúc ấy cho ngươi đi tìm Vương gia, ngươi cũng đã là vương phi rồi, sẽ không như bây giờ, cũng sẽ không có Tô Mạt.”

Tô Mạt dừng lại một chút, xoay người, nhìn nơi hư vô, tiếp tục lạnh nhạt nói: “Sau đó ngươi vô cùng khổ sở kêu ‘ ca ca, ngươi biết không, thật ra thì ta hận ngươi, ta rất hận rất hận, ngươi vì Vương gia có thể mặc kệ hạnh phúc của ta, người kia sao ích kỷ, tất cả đều là vì quyền thế chính ngươi thôi, căn bản không phải vì ta cũng vậy không phải là vì Vương gia, ngươi chỉ là muốn đi theo Vương gia làm chuyện kinh thiên động địa, ngươi. . . . . . ’ sau đó ca ca ngươi đánh ngươi một cái tát, hắn rất bi thương nhìn ngươi, trong đôi mắt đều là khổ sở, hắn hỏi ngươi ‘ Phong nhi, làm sao ngươi biến thành như vậy? Tại sao? ’ ngươi không nói gì, chỉ là khóc, sau đó ca ca ngươi xoay người rời đi, ngươi đột nhiên liền hô lớn ‘ta hận ngươi, nhưng ngươi là ca ca ta, ta sớm liền tha thứ ngươi, chỉ là hiện tại ta không thể không làm như vậy, ngươi tha thứ ta! ’ sau đó ngươi làm cái gì? Ngươi nhớ sao? Ngươi còn nhớ rõ uy lực Bạo Vũ Lê Hoa Châm sao? Có thể khiến người ta không chỉ là con nhím, mà là ‘ oanh ’ một tiếng, huyết nhục văng tung tóe. . . . . . Đúng không?”

Tô Mạt khẽ câu khóe môi, lạnh lùng nhìn Nhạc Phong, giống như là nhìn một đống đồ bỏ đi, khinh thường.

Nhạc Phong nhi cơ hồ hỏng mất, nàng làm sao biết? Nàng làm sao biết?

Nàng che đậy tất cả rất tốt, giải thích cho những người đó, những người đó cũng đều tin, vì sao Tô Mạt không tin?

Tại sao?

Nàng đột nhiên giật mình một cái, Tô Mạt đã sớm biết, đã sớm biết, sau đó cố ý để cho những thủ hạ kia tin tưởng lời của mình, mang nàng trở lại Ngân Châu tới đối chất.

Tô Mạt, là cố ý?

Nhạc Phong nhi đột nhiên rét run cả người, phát rét, giống như là lọt vào hầm băng, không nhịn được hàm răng bắt đầu run lên.

Tô Mạt thương xót và chán ghét nhìn nàng, “Ngươi nói ngươi, làm sao sẽ độc ác xuống tay với thân ca ca? Người đó yêu ngươi cùng Nhạc Lâm, các ngươi là ký thác của sinh mạng hắn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy sao?”

“Ngươi đừng nói, đừng nói!”

Nhạc Phong nhi đột nhiên ôm đầu trên mặt đất.

Nàng điên cuồng kêu, “Ngươi câm miệng, câm miệng.”

Nàng nghĩ khiến Tô Mạt dừng lại, không nên nói nữa, nhưng nàng không biết còn có đồ lợi hại hơn đang đợi nàng.

Tô Mạt chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, cứ như vậy mặt không thay đổi nhìn nàng, “Ngươi tổn thương tim của hắn, để cho hắn sống không bằng chết, ngươi biết không? Chẳng qua ta tin tưởng hắn sẽ quên ngươi, sau đó cưới một thê tử tốt, sanh con dưỡng cái, tìm được ký thác sinh mạng mới, hoàn toàn thanh trừ ngươi khỏi Nhạc gia gia phổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.