Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 567: Q.1 - Chương 567: Không nói là sợ ngươi không đồng ý 02




Cũng không quản Tô Nhân Vũ còn đang ở trong phòng liền đến trước giường cướp người, bắt lấy tay Tô Mạt, vội vàng nói:“Mạt nhi!”

Tô Mạt mím môi, thực chột dạ trốn lui trong ổ chăn, nàng thì thầm nói:“Ta không sao. Ngươi không cần sốt ruột.”

Tô Nhân Vũ nhíu mi, tuy rằng hắn ngầm thừa nhận người trong lòng của nữ nhi, nhưng...... Có thể hay không đừng trực tiếp không coi người phụ thân đang ở trước mắt này a?

Nghĩ nữ nhi nhỏ như vậy mà trái tim đã bị người khác bắt cóc mất, nói không chừng không tới hai năm nữa ngay cả người cũng bị người ta bắt đi mất luôn, tấm lòng phụ thân này của hắn a, thật sự là nóng như lửa.

Tô Mạt giọng nói êm ái:“Cẩn ca ca, ngươi đi cùng ta đến thôn trang sống một khoảng thời gian được không?”

Nàng mở miệng, hắn làm sao còn có đường lựa chọn, đương nhiên đều là tốt a.

Cho dù là bất kì chuyện gì trong thiên hạ cũng có thể bỏ được.

Tô Nhân Vũ nói:“Mạt nhi, không phải kêu là ta cùng ngươi đi sao?”

Tô Mạt hơi hơi cười nói:“Cha, ngài đưa chũng ta cùng đi a.”

Tô Nhân Vũ khẽ hừ nhẹ một tiếng, biểu đạt chính mình bất mãn, lập tức lại nói:“Nhị điện hạ không thể rời khỏi kinh thành lâu, nếu không bệ hạ sẽ nghi hoặc.”

Tô Mạt hì hì nói:“Không quan hệ, dù sao Cẩn ca ca phải giúp ta trông coi Hương lâu sao, còn phải xử lý chuyện thương nhân Tây Vực, cũng không cần luôn tiến cung.”

Hoàng Phủ Cẩn nói cho nàng, hắn có thế thân.

Dung mạo có vài phần tương tự, lại được dịch dung một chút, cơ hồ có thể đánh tráo.

Đến lúc đó có thể làm bộ mắc bệnh hoặc là cái gì đó, cũng có thể ổn thỏa qua mặt người khác.

Tô Nhân Vũ bất đắc dĩ nhìn nàng, nữ nhi này, thật sự là tiểu khắc tinh của hắn mà.

Hắn cố ý phụng phịu nói:“Các ngươi chỉ có thể trò chuyện, ta đi kêu người ta chuẩn bị đồ ăn. Hai ngày sau sáng sớm sẽ xuất phát đi thôn trang.”

Hai ngày này lưu lại cho các ngự y đến chẩn đoán chính xác bệnh tật.

Tô Mạt cười cười, có Lăng Nhược, không có gì phải sợ.

Lăng Nhược có thể điều động mạch đập, tạo ra mạch tượng suy yếu.

Hoàng Phủ Cẩn lập tức ý thức được có chút gì đó không thích hợp, bình tĩnh vẻ mặt lạnh nhạt nói:“Mạt nhi, sao lại thế này?”

Nha, nàng trung khí đầy đủ, bị hắn nhìn ra rồi!

Tô Mạt trong lòng kêu thảm thiết, vội kêu:“Cha, quay lại đi, ta có việc muốn thương lượng cùng người.”

Hoàng Phủ Cẩn cười lạnh một tiếng, vung tay lên, các cửa sổ đều đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Không khí ngưng trọng giống như sắp đọng lại thành giọt nước vậy, ánh mắt của hắn......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.