Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 461: Q.1 - Chương 461: Năng lực quản lý xuất sắc




Nhưng chính vì đại tiểu thư như vậy làm cho hạ nhân nàng đây cũng thấy thật đau lòng.

Minh Nguyệt có thể đối với đại tiểu thư như vậy Tô Mạt cảm thấy thực vui vẻ, coi như là nhẹ nhàng thở ra.

Nàng có rất nhiều biện pháp có thể làm cho Minh Nguyệt phản bội lão phu nhân ngược lại nguyện trung thành đại tiểu thư, nhưng là bao nhiêu phương pháp cũng không như nàng thiệt tình thực lòng tới cùng.

Tỷ tỷ có thể tự lấy sức quyến rũ bản thân cảm hóa nha đầu này, làm cho các nàng thiệt tình đi theo mình, thế này so với cái gì đương nhiên là tốt nhất.

Có người có thể dựa vào thông minh trí tuệ của mình chinh phục người khác, có người có thể dựa vào phẩm hạnh hành vi thường ngày phục nhân.

Trăm sông đều đổ về một biển.

Hôm nay bọn họ nhận được thư của Tô Nhân Vũ nói là muốn dẫn nhị thiếu gia, cùng lão phu nhân đến vườn hoa đạp thanh giải sầu.

Đồng thời cũng gửi cho Tô Mạt một tin tức, bệ hạ đã không muốn truy cứu chuyện của nàng nữa, hơn nữa nàng cũng đã lớn rồi, nay chỉ cần giúp Triệu học sĩ quản học viện là được, không cần trở lại đọc sách với mấy đứa nhỏ nữa.

Tô Mạt vui vẻ ra mặt, thật là chuyện vui hẹn nhau cùng đến nha!

Nàng chạy ra bên ngoài, đứng ở vườn hoa sử dụng tín hiệu triệu tập mọi người tập trung trên đài cao, lúc này mới dùng loa tự chế hét một tiếng ,“Quốc Công cùng lão phu nhân muốn tới du ngoạn, chúng ta nghỉ ngơi vài ngày, mọi người chuẩn bị thức ăn sao cho thiệt phong phú là tốt rồi.”

Vừa nghe được tin này, mọi người trong vườn hoa lập tức truyền miệng nhau một truyền mười mười truyền trăm nhanh chóng tất cả mọi người đều nắm rõ.

Cái Tô Mạt gọi là nghỉ ngơi chính là sau khi mọi người làm xong công việc cơ bản nhất thì có thể nghỉ ngơi, hoa nông này cũng có sổ sách, công việc được phân công rõ ràng làm dần đã thành thói quen.

Mỗi người họ tự mình quản kia một mảnh đất, cảm thấy mỗi ngày nếu không kiểm tra một lần cũng không yên lòng, chúng nó tựa như đứa nhỏ của bọn họ, không thể không khiến họ phải tỉ mỉ chăm sóc.

Hơn nữa công việc hằng ngày cũng không mấy mệt mỏi, lại được ăn ngon, mấy người họ cũng giống người trẻ tuổi vô lo thích náo nhiệt. Cho nên sau khi nghe lời này của Tô Mạt, cao hứng nhất chính là bà tử cùng người trẻ tuổi.

Những người thợ trồng hoa cao tuổi hơn một chút thì coi đây giống như lễ tết của nhà chủ, bọn họ đi theo ăn thịt uống rượu ăn mừng, không cần phải xuống tay xử lý công việc gì.

Hồ tiên sinh nhìn lại, cảm thấy thật sự càng ngày càng bội phục Tô Mạt.

Ngày đó hắn còn có chút lo lắng, Tô Mạt cấp tiền công cho hoa nông cao như vậy, nhưng lại hoàn toàn sử dụng phương thức chăn dê để quản lý bọn họ, không ước thúc gì thêm. Cũng chẳng có quy định xử phạt, hoàn toàn tùy ý để chính bọn họ phát triển .

Hiện tại đến xem, ngược lại phương thức này của nàng hoàn toàn thích hợp với nơi này.

Mấy hoa nông này am hiểu sâu rộng, tài nghệ có thừa, cũng có thói quen làm việc của riêng mình. Ta không có lấy roi nhìn bọn hắn chằm chằm, bọn họ càng cảm thấy thoải mái, có thể tập trung làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.