Chống lại ánh mắt Tô Mạt vừa chế nhạo vừa đùa cợt, hắn bất đắc dĩ thở dài, nha đầu này, lại bướng bỉnh.
Hắn nắm lấy tay nàng, “Mạt Nhi, ta hiểu biết rõ cách làm người của nàng, bản thân có tự ái, có nguyên tắc có kiêu ngạo, là một người thiện lương chính trực. Mà ta không phải là bởi vì những thứ này mới yêu nàng. Ta là bởi vì là nàng mới yêu nàng. Cho nên, mặc kệ bọn họ cho nàng là người tốt cũng tốt, người xấu cũng tốt, đối với ta mà nói cũng không quan hệ. Ta vốn cũng không phải người là thiện lương chánh nghĩa.”
Hắn vốn chính là người cực đoan, cũng có thể vì mục đích không chừa thủ đoạn nào.
Chỉ là đi theo Mạt Nhi rồi, mới càng ngày càng nghiêm chỉnh.
Cho nên hắn chỉ có thể tính là người có chút tà khí, tuyệt đối không phải là người chánh trực, cũng không thể sử dụng ánh mắt của mình để đánh giá người khác chính trực không chính trực.
Coi như Mạt Nhi giết Nhạc Phong, thì như thế nào chứ.
Nàng giết những người khác, đối với hắn mà nói thì như thế nào?
Chẳng lẽ hắn sẽ quan tâm sao?
Hắn, bởi vì nàng còn lâu mới tà ác.
Tô Mạt trong lòng cảm động cực kỳ, rồi lại nói không ra lời nói sến sụa, nàng chỉ là thâm tình nhìn hắn.
Thật ra thì nàng vốn cũng biết hắn không phải cái loại tùy tiện hoài nghi người yêu mình, bị người chửi bới mấy câu liền gầm thét hỏi “Sao ngươi lại là nữ nhân ác độc như vậy“.
Chẳng qua là muốn chọc hắn chơi thôi.
“Cẩn ca ca thật tốt.” Nàng lộ ra ánh mắt đơn thuần như nai con, bộ mặt sùng bái nhìn hắn, dáng vẻ rất là cảm kích.
Trong lòng hắn mềm nhũn, như ăn mật ngọt, cười cười, đưa tay ôm nàng vào ngực, “Đoạn đường này, chúng ta có thể từ từ đi nha.”
Tô Mạt bật cười, liếc nhìn hắn, “Cẩn ca ca, thế nào chàng lại có vẻ được giải thoát hơn cả ta?”
Hoàng Phủ Cẩn cưng chiều ngắt chóp mũi của nàng, “Quỷ nha đầu, không cho cười ta nữa, nếu không sẽ phạt nàng.”
Tô Mạt nắm gáy của hắn, “Vậy chúng ta đi tản bộ, ta có kế hoạch nói cho chàng.”
Loại địa phương này có cái gì hay mà tản bộ, nhưng mà đối với người có tình mà nói, có nhau làm bạn, hoang mạc cũng là ốc đảo.
Tô Mạt nói cho hắn biết kế hoạch muốn tuần thú của nàng, có cả ý tưởng phát triển cây nông nghiệp ở chỗ này cũng đều nói.
Hoàng Phủ Cẩn tự nhiên ủng hộ nàng, từ nhỏ đến lớn nàng làm việc có gì không đúng?
Huống chi chỉ cần nàng yêu cầu, mặc kệ có lý vô lý, hắn tuyệt đối cũng không sẽ cự tuyệt.
Đối với nàng, trong từ điển của hắn không có từ cự tuyệt.
“Ta cảm thấy đây là một chủ ý tốt.” Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng, lẳng lặng đi trong màn đêm, đạp cát sắc lẹm dưới chân, tuôn rơi vang dội.
“Ta còn muốn tìm đảo nhỏ, nếu như có thể dùng để làm thuyền biển khai phá thì tốt hơn.”
Tô Mạt cười hì hì nói, dù sao Tây Vực nếu muốn chế tạo thuyền cũng không dễ dàng, ở địa giới Đại Chu, cũng không dễ dàng, chỉ cần Hoàng đế biết bọn họ có tham dự, sẽ có hoài nghi.
Coi như nàng có thể bí mật tham gia việc chế tạo, cũng không thể hành động tùy ý, còn chưa phải thoải mái.
“Chờ giải quyết chuyện Nhạc tướng quân, sẽ giải quyết bọn Doãn Thiếu Đường, không bằng chúng ta đi hải ngoại một chút?”
Giọng Hoàng Phủ Cẩn trong gió đêm có một loại hấp dẫn trầm trầm, đối với người nghe là một loại hưởng thụ.
“Có thật không? Thật tốt quá!” Tô Mạt nhảy dựng lên, ngửa đầu nhìn hắn, Cẩn ca ca thật tốt, luôn là nàng nghĩ cái gì hắn sẽ thay nàng nghĩ đến.
Nàng muốn làm cái gì hắn cũng ủng hộ.
Có phu như thế, còn có đòi hỏi gì!
Ngày thứ hai bọn họ cũng không vội vàng lên đường, mà là chậm rãi thu thập đồ đạc, sau đó lên đường về Tuy Châu.