Hải âu tung bay, bọt sóng trùng điệp, gió mát cuối mùa thu làm cho người ta tỉnh táo.
Mặc dù cùng nhau nói đùa, nhưng vẫn ôm tâm sự của mình.
Sắc trời dần tàn, trở về phòng của mình chuẩn bị một chút rồi chờ ăn cơm.
Tô Mạt sóng vai đi cùng Hoàng Phủ Cẩn, đến trước cửa phòng Hoàng Phủ Cẩn, lại thấy Nhạc Phong Nhi co rút ở cửa, đang khóc đến đau lòng.
Nhìn bộ dạng tội nghiệp, giống như động vật nhỏ bất lực.
Làm cho người ta nhớ lại con thỏ nhỏ trắng noãn.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng một cái, nói với Tô Mạt: “Ta có chút chuyện muốn nói với Vân huynh, nàng xem một chút xem chuyện gì xảy ra.”
Nói qua liền bước nhanh đi tìm Vân Thiếu Khanh.
Nhạc Phong Nhi ô ô nức nở, chợt đưa tay ôm chân của hắn, Hoàng Phủ Cẩn né tránh, vì không muốn làm khó rồi tất cả mọi người tới nhìn, cũng chỉ có thể đứng lại.
“Phong Nhi, sao vậy?”
Hai mắt Nhạc Phong Nhi đẫm lệ, đưa cổ dài, chỉ vào nơi bị Lan Nhược nắm: “Vương Gia, Lan Nhược, Lan Nhược muốn giết ta.”
Tô Mạt cau mày: “Ngươi lại làm chuyện gì? Lan Nhược từ trước đến giờ không thích sinh sự, ngươi không trêu chọc nàng, nàng tự nhiên sẽ không chọc vào ngươi.”
Nhạc Phong Nhi đột nhiên gào khóc như sụp đổ: “Làm sao ta biết, làm sao ta biết. Ta cũng chỉ là say tàu, nàng thì nói ta giả vờ giả vịt làm người đáng thương, các ngươi đều có võ công, luôn có thể tùy tiện khi dễ ta. Lúc Vương Gia không có ở đây, các ngươi khi dễ ta còn ít sao? Ô ô ô ô. . . . . .”
Nàng tố cáo như vậy, Tô Mạt cười lạnh, không để ý tới nàng, xoay người liền đi tới gian phòng của mình.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Nhạc Phong: “Lan Nhược làm sao lại muốn giết ngươi.”
Nhạc Phong Nhi nức nở nói: “Còn không phải Lan Nhược nói nàng bị người bắt đi, là ta liên lụy nàng. Nếu như không phải ta bị phỏng cả mặt, cần người chăm sóc, nàng cũng sẽ không bị người đánh trộm. Nàng, nàng tới vu hãm ta, nói ta là cố ý, cấu kết với đám người áo trắng gì đó, ô ô, Vương Gia, ta oan uổng, ta không có. . . . . . Người phải làm chủ cho ta.”
Hoàng Phủ Cẩn cau mày: “Vậy đi, qua ít ngày nữa, đến Ngân Châu, ta đưa ngươi tới chỗ biểu cữu ngươi.”
“Không ——” Nhạc Phong Nhi đột nhiên trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn hắn: “Người không thể đưa ta đi, Vương Gia, người đã nói, cũng sẽ không để cho ta cơ khổ không chỗ nương tựa . Ta... biểu cữu ta. . . . . .”
Nàng không dám nói tiếp, bụm mặt ríu rít khóc sụt sùi.