Hắn trưởng thành, biến thành một nam nhân thành thục có trách nhiệm có chủ kiến.
Người đàn ông này, lựa chọn nữ nhân kia, sau đó vứt bỏ các huynh đệ từ trước.
Nhạc Thiểu Sâm khinh miệt liếc mắt nhìn Tô Mạt bên cạnh.
Tô Mạt cảm thấy hắn bất kính, nhưng cũng không để ý, đối với nàng mà nói, bọn họ cũng sẽ trở thành khách qua đường.
Không có cần thiết vì một ngọn gió mà phiền não.
Nhạc Phong nhi đứng dậy, đỡ hắn, nhẹ giọng nói: “Ca ca, chúng ta vẫn là nghe Vương gia an bài thôi. Vương gia cũng có nỗi khổ tâm riêng của hắn.”
Nói qua nàng nhìn Tô Mạt một cái, ánh mắt rất là ỷ mình đoan trang lễ độ, mang theo một chút khiêu khích cùng khiển trách.
Tô Mạt cười với nàng cười xong, “Nhạc cô nương thật là phúc lớn mạng lớn, tin tưởng nhất định sẽ có phúc khí lớn .”
Nhạc Phong nhi khiêm cung lễ phép cúi người, “Đa tạ Tô tiểu thư.”
Sau đó đỡ Nhạc Thiểu Sâm đi theo Lan Nhược.
Ban đêm, Tô Mạt để Đặng Vĩnh Trung chuẩn bị rượu rồi món ăn, cho Nhạc Thiểu Sâm đón gió tẩy trần.
Nhạc Thiểu Sâm ít nói kiệm lời, không giải thích thêm bất kỳ câu nào chuyện tự giết quan lại chạy trốn, cũng không có bất kỳ thỉnh cầu nào nữa đối với Hoàng Phủ Cẩn, mà là bay thẳng đến mau uống rượu, tửu lượng hắn lớn, uống nhanh, nhưng cũng không lập tức say, vì vậy tiếp tục uống thật nhanh.
Hoàng Phủ Cẩn nói với hắn: “Từ nay về sau, biên giới Đại Chu an bình, liền giao cho ngươi. Chỉ cần có ngươi ở đây, quanh thân những ngoại tộc kia nhìn chằm chằm, cũng không dám xâm chiếm một tấc đất ta Đại Chu.”
Nhạc Thiểu Sâm uống đến như nước rửa trôi qua, hắn đỡ cánh tay Hoàng Phủ Cẩn, nghiêm túc nhìn hắn, gật đầu một cái, lớn tiếng nói: “Vương gia yên tâm, ngài để cho ta lên núi đao xuống biển lửa ta đều sẽ không tiếc, huống chi là giữ khuôn phép làm một tên tướng quân? Thuộc hạ. . . . . . Tự nhiên tuân lệnh, thần phục tân đế, bảo vệ biên cảnh, đến chết cũng không đổi.”
Hoàng Phủ Cẩn bưng ly rượu lên, “Bổn vương kính ngươi một ly, là năm tháng quá khứ , vì hiện tại, vì tương lai, ngươi là huynh đệ tốt của bổn vương.”
Nhạc Thiểu Sâm cảm giác mình lại muốn khóc, liền ngước cổ lên, uống một hơi cạn sạch một chén lớn rượu.
Nhạc Phong nhi ở một bên nhìn trăng sáng, sâu kín nói với Tô Mạt: “Tô tiểu thư, ta thật sự hâm mộ ngươi...ngươi cả đời này, không chi phí sức lực, có thể có được muốn, thế gian có mấy nữ nhân, sẽ có hạnh phúc như ngươi vậy đấy.”
Tô Mạt nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Nhạc cô nương, ngươi sai lầm rồi, hạnh phúc là mình tranh thủ được.”
Nhạc Phong nhi cười cúi đầu, đúng nha tranh thủ được, nàng kia có lỗi gì đây?
Vì hạnh phúc của mình, vẫn cố gắng như vậy, tại sao bọn họ không cho phép, không đồng ý, nhất định đối nghịch cùng nàng đây?
Nàng nói qua, nàng nhất định phải lấy được hạnh phúc của mình, nhất định. . . . . .
Nhạc Thiểu Sâm rốt cuộc uống rượu say mèm, Hoàng Phủ Cẩn tự mình đưa hắn trở về phòng, lúc đi ra, Nhạc Phong nhi vừa vặn trở lại, nàng xem hắn một cái, âm thanh nhu nhu, “Vương gia, Phong nhi sẽ cùng đại ca trở về, cám ơn Vương gia vì Phong nhi làm tất cả. Phong nhi cả đời này, cũng sẽ không quên, mặc kệ Vương gia ở nơi nào, Phong nhi chúc phúc ngươi.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng bảo trọng.”
Nói xong, liền bạt cước rời đi.
Nhạc Phong nhi đứng ở hành lang hạ lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn rời đi, tư thế kia sao anh tuấn tiêu sái, đi bộ cũng ngang ngược như vậy, không cho người coi thường, nam nhân ưu nhã cao quý, động nhân như vậy, nàng yêu cái bao lâu.