Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 515: Q.1 - Chương 515: Nội gian là có thể bị mua chuộc 01




Ngược lại so với trong cung cảm giác được sự đề phòng càng nghiêm.

Tô Mạt hướng Lưu Xuyên cười cười, loại tiểu nhân này mặt ngoài là không thể đắc tội, ngược lại phải càng tỏ ra tôn kính hắn.

Nàng cười nói:“Lưu quản gia là người tâm phúc trước mặt bệ hạ, đến quận Vương phủ thực ủy khuất. Ngài cứ uống trà nghỉ ngơi, phái nhóm tiểu tử này đi làm là tốt rồi.”

Lưu Xuyên thấy Tô Mạt cứ như thế khen tặng hắn, trong lòng thực hưởng thụ, nói:“Tô tiểu thư có điều không biết, chúng ta làm nghề ban sai* , nếu làm tốt, đó là chuyện phải làm, nếu là làm hỏng, thì chính là bị hỏi tội .”

*việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa

Nói xong liếc Hoàng Phủ Cẩn một cái,“Quận vương là người có tính cách, ở trong cung đã khiến cho đám nô tài chúng ta bị đánh gậy gộc, đi ra ngoài cung, nếu vô tâm hầu hạ, vậy có phải là muốn bị đánh chết sao.”

Tô Mạt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, nàng như thế nào lại không có nghe chuyện này.

Lưu Xuyên bĩu môi, lắc đầu, chọn Lan Hoa Chỉ nói với Tô Mạt:“Bệ hạ là có lệnh. Để ta hầu hạ quận vương cho cẩn thận, nếu có cái gì sơ xuất chúng ta không đảm đương nổi.”

Hoàng Phủ Cẩn cười lạnh,“Bổn vương ngay cả mỗi bước đi, có phải cũng cần báo cáo với các ngươi hay không?”

Lưu Xuyên hừ một tiếng,“Quận Vương hiểu là tốt rồi.”

Tô Mạt giơ giơ mi lên, áp chế lửa giận, thà đắc tội quân tử chớ đắc tội với tiểu nhân.

Quân tử đấu với tiểu nhân, tiểu nhân thường thắng.

Hoàng Phủ Cẩn tính tình lãnh ngạo, đương nhiên khinh thường cùng với đám hoạn quan này đấu đá, nhưng có đôi khi thường thường chính là lơ đãng một chút sẽ hỏng cả đại sự.

Tô Mạt cười cười, híp mắt nói với Lưu Xuyên:“Lưu công công, quận vương ở trước mặt bệ hạ đều như thế rồi, bệ hạ cũng không biết như thế nào. Ngươi nếu là cảm thấy bất mãn, chẳng lẽ là cảm thấy chính mình so với bệ hạ còn quý giá hơn không tha xâm phạm sao?”

Một câu của Tô Mạt, như không nhuyễn không cứng rắn, kì thực vừa nhuyễn lại vừa cứng.

Đám nô tài này, chính là ỷ vào uy nghiêm của hoàng đế, bản thân làm gì có cái gì để dựa vào.

Nếu là hoàng đế vứt bỏ bọn hắn, hắn nhất định phải chết.

Lưu Xuyên sợ tới mức giật mình một cái, vội cười theo:“Tô tiểu thư nói đùa, tiểu nhân làm sao dám như vậy?”

Tô Mạt hừ một tiếng,“Lưu công công, có câu nói người không quen không thể can sự vào chuyện của những người thân. Lại nói là phụ tử người ta lại càng không được tự nhiên, nếu là có người giẫm lên con của hắn, vậy người làm phụ thân kia trên mặt cũng sẽ tỏ rõ không quan hệ tới mình sao. Đôi phu phụ, dù cãi nhau thế nào, nếu là có người nói với thê tử là trượng phu vô năng, vậy thê tử kia cũng phải muốn cùng người ăn thau đủ a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.