Tô Mạt tiện tay gạt gấm vóc đang đắp phía trên, rõ ràng là một hộp trân châu châu tròn ngọc sáng, màu trắng chiếm đa số, trong đó còn có màu vàng kim, màu đen, màu đỏ, màu trắng sữa vân vân không ít. Lớn cỡ hạt sen, ngoài ra còn có lớn hơn. Còn có một ít hơi nhỏ một chút, nhưng cũng đều nhau, thoạt nhìn là quà tặng vô cùng dụng tâm chuẩn bị.
Kinh người nhất chính là bên trong có hai viên thậm chí lớn chừng trái nhãn.
Tô Mạt không khỏi cười một tiếng, xem ra Doãn Thiếu Đường vẫn là rất mạnh tay, lơ đãng là có thể hiển lộ ra một phương diện này.
Trên thuyền hắn có thế lực, vì vậy biết bây giờ nàng trên biển không có thế lực, liền mang đặc sản tới khoe khoang sao?
Trân châu mình là không thiếu, mua cũng tự nhiên mua được, chỉ là không tự nhiên như hắn hái được gần đây, huống chi trân châu lớn chừng trái nhãn, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy.
Đuôi lông mày Tô Mạt khẽ nhếch, Doãn Thiếu Đường nhìn nàng, cười nói: “Kính xin Tô tiểu thư không nên cự tuyệt, chỉ là lễ mọn thôi.”
Tô Mạt cười nói: “Tự nhiên, đồ tốt ai sẽ cự tuyệt đâu, chẳng qua ta ngày thường mộc mạc cực kì, những thứ này giá trị liên thành, cũng không đa dụng. Lần này tới trên thuyền lớn khí phái này, không mang lễ vật. Chỉ là chữ bản cô nương cũng coi là tiên đế khen ngợi qua, không bằng đưa cho ngươi một tên làm tên thuyền.”
Doãn Thiếu Đường hơi ngẩn ra, lại nghe Tô Mạt nói: “Cột bườm trên mũi thuyền có kim xà, không bằng liền kêu Kim Xà?”
Đến lúc đó nàng lấy một chiếc tên Phi Ưng, vừa đúng có thể khắc chế Kim Xà của hắn.
Doãn Thiếu Đường nhìn nàng cười nói rôm rả, ngược lại một bộ tánh tình trẻ con, cười nói: “Nếu như thế, tự nhiên là tốt.”
Nói xong, liền cho người bày sẵn bút mực.
Tô Mạt cười nhạt, “Không cần, trên biển gió to sóng lớn, giấy có thể sử dụng thế nào đây.”
Nói xong, lòng bàn chân nàng dừng lại, thân hình thoắt một cái, lập tức như ng bay xông lên trời.Bóng dáng kiều tiếu trên không trung không dứt, mủi chân ở trên cột buồm một chút, liền xông lên chỗ kim xà.
Kim xà này do vàng ròng chế tạo, phía trên vây quanh không ít bảo thạch, xem ra trông rất sống động.
Tô Mạt hừ một tiếng, ngưng lực với hai ngón, bắt đầu viết chữ trên cột buồm to.
Cọc gỗ cứng rắn như sắt vốn là bôi nhiều sơn sống, đao cắt cũng không có dấu vết, lại bị nàng đi như du long, viết ba chữ to “Kim xà thuyền“.
Người phía dưới nhìn nàng viết vô cùng nhẹ nhõm, thật ra thì Tô Mạt cũng âm thầm kêu khổ, cơ hồ là đem tất cả nội lực ra, nhân lúc người ta không để ý, ăn vào một viên đan dược, sau đó buông ngược, du dương hạ xuống.
Nàng vỗ vỗ tay lên gỗ vụn, hơi cười nói với Doãn Thiếu Đường: “Thất thiếu chủ, cũng không tệ lắm phải không, ngày đó tiên đế bảo bản cô nương viết một bộ chữ giắt buồng lò sưởi, bản cô nương cũng không xuất lực đấy.”
Sắc mặt Doãn Thiếu Đường như thường, lại thầm kinh hãi, không ngờ tới Tô Mạt thế nhưng cũng có công lực như vậy, mấy cái chữ kia rồng bay phượng múa, khí phái ngàn vạn, không có chút nào giống như cô gái viết chữ nhỏ xinh đẹp.
Hắn càng tin tưởng phán đoán của Tôn chủ, cô gái này trong ngực có giang sơn, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, là kẻ địch mạnh nhất của Nam Trạch, phải trừ đi.
Sát khí chợt lóe lên, mặc dù kiềm chế thâm hậu, nhưng cũng lộ một chút trên mặt.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt lập tức liền có thể cảm giác hắn lộ sát khí ra ngoài, thời gian mặc dù ngắn, lại vô cùng mãnh liệt.
Hoàng Phủ Cẩn kéo tay Tô Mạt, lạnh nhạt nói với Doãn Thiếu Đường: “Mạt Nhi tâm tính tiểu nha đầu, Thất thiếu chủ tự nhiên không so đo như vậy. Cáo từ.”
Doãn Thiếu Đường chắp tay, đưa mắt nhìn hai người lững thững đi.