Doãn Thiếu Đường giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng mà vẫn là nén lại, dù sao nhiều năm kiềm chế không thể một buổi sáng rách công.
Tô Mạt cười hì hì nói: “Thật ra thì Nhạc Phong nhi thật vẫn chưa chắc thích theo chúng ta trở về, đi theo Thất thiếu chủ nhiều uy phong, hảo ăn hảo uống, còn có thuyền lớn khí phái như vậy.”
Doãn Thiếu Đường suy đoán ý tứ trong lời nói của nàng, chẳng lẽ là biết Nhạc Phong nhi cùng hắn có hiệp nghị?
Nhưng nếu là nàng hoài nghi Nhạc Phong nhi cố ý bị hắn bắt, há có thể không tỏ vẻ?
Còn nữa nói, khẳng định cũng nhìn thấy “Vân nhi” rồi, đây chính là hắn tỉ mỉ bố trí một nước cờ đấy.
Không có nàng, thế nào khiến Nhạc Phong nhi quang minh chính đại trở về đây.
“Tại hạ ngược lại cảm thấy Tô tiểu thư thích nơi này hơn, tốt hơn nên để như vậy?” Doãn Thiếu Đường dùng ánh mắt trong suốt nhìn nàng.
Tô Mạt hừ lạnh, dám quyến rũ nàng, hừ, thật là không biết tự lượng sức mình.
“Thất thiếu chủ thật đúng là hẹp hòi, không đưa thuyền cho ta, ngược lại là phải hạn chế tự do của ta, có cái gì hiếm, bản cô nương tự nhiên sẽ không lưu lại. Ngươi tính toán lúc nào thì đổi người, dĩ nhiên nếu như Nhạc Phong nhi không muốn trở về cùng chúng ta, nàng liền lưu lại, còn xin phiền ngươi hỏi nàng một chút, sau đó cho chúng ta câu trả lời chắc chắn, mau sớm đổi người.”
Nói đến sau lại, nàng hình như có chút không kiên nhẫn.
Doãn Thiếu Đường suy nghĩ, đoán chừng là nàng quá ghét Nhạc Phong nhi rồi, cũng không nhất định là hoài nghi Nhạc Phong nhi.
Hắn cười cười, ngoắc gọi một thị nữ tiến lên, phân phó mấy câu, nàng đi xuống, sau một lúc lâu, chỗ sâu truyền đến tiếng ngọc bội đinh đang, một người con gái thướt tha đến.
Sắc mặt nàng tái nhợt, giữa hai lông mày hàm chứa sầu bi nhàn nhạt, cặp mắt như nước hàm chứa uất ức cùng quyến luyến đối với người khác.
Cả người mảnh mai không chịu nổi, vừa thấy đã thương.Nàng vẫn hơi cúi đầu, lúc thấy Hoàng Phủ Cẩn, trong đôi mắt xạ ra ánh sáng vui sướng, chỉ là ngẫu nhiên rồi lại ảm đạm xuống, hơi thấp đầu, không dám nhìn nữa, thậm chí còn cẩn thận từng li từng tí liếc Tô Mạt.
Nhìn nàng không giây phút nào không diễn trò, Tô Mạt thật là muốn cười chết rồi, nếu như không phải là mình đã nhận rõ nàng, ngược lại thật bị bề ngoài nàng vô tội hồn nhiên thiện lương nhu nhược mê hoặc.
Nếu như Cẩn ca ca là cái loại nam nhân có nhan vô não, quả thật cũng sẽ bị bộ dạng Nhạc Phong nhi điềm đạm đáng yêu như vậy mê hoặc.
Rất nhiều nam nhân, vứt bỏ nguyên phối, không đơn thuần bởi vì có xinh đẹp hay không, mà là người thứ ba có đủ để cho hắn thương tiếc hay không, xúc động ý thức đại nam nhân muốn bảo hộ.
Không thể nghi ngờ, Nhạc Phong nhi như vậy rất khiến người thích.
Nhạc Phong nhi đứng ở đó, làm như rất lúng túng, không biết nên nói gì, cũng không biết nên đứng hay đi đâu.
Cuối cùng nàng hình như đã quyết định, đi tới trước mặt Tô Mạt, sau đó hành lễ chào hỏi Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt.
Tô Mạt nhàn nhạt nhìn nàng, hỏi “Nhạc cô nương, ta muốn hỏi ngươi, là muốn cùng ta cùng thiếu gia trở về, hay là muốn lưu lại, dù sao Thất thiếu chủ nơi này vừa tức phái lại thoải mái, Thất thiếu chủ cũng là người hiền hoà hay săn sóc.”
Nhạc Phong nhi chợt giương mắt nhìn nàng, lệ quang điểm một cái, làm như không hiểu ý tứ Tô Mạt.
Nàng nghiêng đầu liếc Hoàng Phủ Cẩn một cái, sau đó cắn môi, cằm có chút rung rung, cúi đầu, tiếng như muỗi mà nói: “Tiểu thư, ta, cầu xin tiểu thư cứu ta trở về.”
Tô Mạt nhìn nàng, “Thất thiếu chủ không ngược đãi ngươi.”
Nhạc Phong nhi lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Không có.”
Tô Mạt cười cười, nói với Doãn Thiếu Đường: “Đa tạ Thất thiếu chủ khoản đãi Nhạc cô nương, dù sao nàng là mỹ nhân mềm mại, nếu đụng hư một chút cũng không hay.”