Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1359: Q.2 - Chương 1359: Tự làm bậy không thể sống 01




Lần này từ phía nam trở về, không chỉ Hoàng Phủ Giác cùng Tô Mạt gặp phải nguy hiểm, bị người ám sát, mà cả Hoàng Phủ Giác cũng gặp ngoài ý muốn, may mà kẻ địch không quá lợi hại nên mới không xảy ra sự cố.

Nhưng không chắc lần sau sẽ không.

Tô Mạt cười cười, nhìn Hoàng Phủ Giác nói: "Ngũ Ca cần người, sao không nói với bệ hạ mà nói với Tề Vương. Nếu Tề Vương cho huynh mượn người, bệ hạ biết được trách tội thì phải làm sao?”

Hoàng Phủ Giác nhìn nàng, thấy đôi mắt đẹp đen lung linh trên gương mặt xinh đẹp của nàng, lộ ra thông minh cùng lưu loát, trong lòng không khỏi run lên, quay đầu né tránh tầm mắt của nàng, nói: "Ta cũng đã đề cập với phụ hoàng, người nói Nhị ca có vẻ hiểu rõ chuyện trong quân với bọn bọn thị vệ, cũng có thể cân nhấc mấy người có khả năng tới."

Hoàng Phủ Cẩn trầm ngâm một chút, nói: "Ta có mấy người, để ta giới thiệu cho ngươi một chút, chính ngươi tự mà lựa chọn

Hoàng Phủ Cẩn lập tức gọi người đưa giấy bút đến, Hoàng Phủ Cẩn ghi ra tên vài người, trong đó có Lục Thiệu.

Mấy ngày sau, đêm khuya, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, Tô Mạt thở dài, trải qua thời gian dài kiên trì tu luyện nội lực làm cho nàng dù đang ở trong giấc ngủ cũng có thể duy trì cảm giác nhạy bén.

Nàng nghe được tiếng gió nhè nhẹ, giống như có người đem màn mưa xé rách , sau đó dừng lại ở bên ngoài cửa sổ phòng nàng.

Nàng mở mắt ra, nhẹ chân nhẹ tay nhảy xuống giường, không làm kinh động bọn nha đầu, chỉ là không thể gạt được Lan Nhược.

Tô Mạt thấp giọng nói: "Là tĩnh điện hạ, không cần khẩn trương."

Trừ bỏ hắn, trong những người nàng biết, đâu có người nào có khinh công bực này? Nếu là thích khách, hiện giờ bên trong thành đề phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không có dễ dàng ra vào như vậy.

Mà còn có thể không kinh động A Lí, vậy chắc chắn là người một nhà rồi.

Lan Nhược giúp nàng đem đèn lồng treo dưới cửa sổ, Tô Mạt kéo cửa sổ ra, Hoàng Phủ Giác toàn thân ướt sủng đứng ở ngoài cửa sổ, tóc ướt , ngay cả trên lông mi dài dài cũng đã treo một vài giọt nước lóng lánh.

"Có chuyện gì sao?"

Tô Mạt vừa để cho hắn tiến vào, lại tự mình kéo khăn xuống lau cho hắn.

Hoàng Phủ Giác nắm lấy bàn tay nhỏ ấm áp của nàng, lắc đầu, tỏ ý không đi vào, chỉ nói: "Vu Hãn đã chạy thoát."

"Gì? Chạy thoát?"

Tô Mạt trừng mắt : "Trốn như thế nào? Không phải ở trong thiên lao bí mật sao?"

Nghe nói nơi đó đều là lực lượng bí mật của hoàng đế áp giải, làm sao có thể thoát?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.