Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1337: Q.2 - Chương 1337: Vu Hận Sinh, hận là ai sinh? 04




Lúc trước là do thích khách quá hung hãn, thị vệ không có cơ hội phản kích. Giờ có Hoàng Phủ Cẩn gia nhập cuộc chiến, thị vệ có thời gian tản ra, an bài thiên la địa võng, quyết bắt bằng được thích khách.

Hai người đánh nhau quá mức kịch liệt, không khí trong phạm vi ba trượng khiến người ta hít thở không thông, quân lính chỉ có thể bảo vệ hoàng đế rời khỏi khu vực đó.

Vu Hận Sinh lạnh nhạt : " Mạng ngươi cũng không tồi. "

Hoàng Phủ Cẩn không ngừng công kích, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn giết ta, không dễ vậy đâu, đại công tử!”

“Ngươi sai rồi, đại công tử là thái tử, không phải ta. Lần ở Lai Châu, kẻ ám sát ngươi là tay chân của hắn, không liên quan đến ta. "

Vu Hận Sinh vừa kinh ngạc về thực lực Hoàng Phủ Cẩn, khiến hắn hưng phấn không thôi, một bên không ngừng minh oan cho mình.

Hoàng Phủ Cẩn mặt trầm như nước : “Ngươi không cần châm ngòi ly gián.”

Vu Hận Sinh cười rộ lên : “Các ngươi ở Lai Châu giở trò, ta chỉ lợi dụng cơ hội thổi thêm chút gió, lừa các ngươi rời đi, sau đó đến ám sát cẩu hoàng đế, kế hoạch chặt chẽ lại phá hủy trong tay ngươi. Ngươi thật đúng là phúc tinh chuyển thế a ! "

Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng, thúc dục nội lực, toàn lực ứng phó, nhất định phải đưa hắn đánh gục mới bằng lòng bỏ qua.

Vu hận sinh buồn bã nói:“Ngươi gấp gáp muốn ta chết, chẳng lẽ không tò mò ta là ai, có thù hận gì với hắn sao ? "

Hoàng Phủ Cẩn không nói

Vu Hận Sinh tiếp tục ngăn cản thế công của Hoàng Phủ Cẩn, một mặt thuyết phục : “Ngươi đoán chúng ta nói chuyện như vậy, chỉ đánh nhau cho có lệ, hắn sẽ nghĩ gì không ? Hắn là kẻ đa nghi, ngươi có chắc hắn không nghi ngờ ngươi mang tâm phản trắc không. Nên nhớ, hắn là kẻ giết con ruột mình không nháy mắt .”

Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng: “Ngươi rốt cuộc là ai!”

Vu Hận Sinh hỏi lại:“Ngươi sẽ giết huynh đệ mình sao ? Thái tử, Hoàng Phủ Giác, hoặc là con của hoàng hậu đã mất ?”

Hoàng Phủ Cẩn chấn động, sựng người lại, không dám tin nhìn hắn :“Không có khả năng.”

Vu Hận sinh nhướng mày : “ Tại sao không thể ? Thủ Chính giết hai đứa con của hoàng hậu. Ta là đứa thứ hai, lớn hơn ngươi một chút. Ngươi dĩ nhiên không biết, nhưng Diệp công công rõ ràng nhất. Còn nữa, hắn có kể cho ngươi nghe, mẫu phi của ngươi tại sao lại chết không ? Hoàng hậu tạo sao lại chết ? Vết thẹo trên mặt Diệp công công cùng một thân thương tật do đâu mà có không ? Không lẽ ngươi giống như gã Lưu Niên ngu xuẩn kia, ra tay cứu kẻ thù của sư phụ mình ? Ngu xuẩn như hắn, đáng phải chết. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.