Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 257: Chương 257: Bình phán sau nhiều chuyện nhiều




Lịch Bắc Địch năm Thừa Thiên trong Tiết Đại Hàn, thần miếu Hi Tư xảy ra bạo loạn, Hãn Vương Nỗ Bôn Luân bỏ mình, mấy trăm người thương vong, một ngày đó, Bắc Địch đổi chủ, Tam vương tử Ca Lạp Nhĩ của tiền Hãn Vương ở trước mặt nữ thần Hi Tư được mọi người ủng hộ lên thay thế. Mà trưởng tử của Nỗ Bôn Luân may mắn trốn thoát từ thần miếu Hi Tư, chạy về thịnh kinh đóng chặt cửa thành, điều binh khiển tướng, ở trong hoàng cung tuyên bố tự lập làm Hãn Vương, trong thời gian ngắn cục diện căng thẳng, xu thế giương cung bạt kiếm.

Phố lớn ngõ nhỏ của thịnh kinh không còn náo nhiệt như ban đầu, mọi nhà đều khóa cửa chặt chẽ, ai cũng không dám đi ra, ngẫu nhiên có người mở ra một khe cửa, rất nhanh sau đó đã đóng cực kỳ chặt chẽ.

Trên phố lớn ngõ nhỏ thỉnh thoảng có binh sĩ tuần tra, ai cũng không dám ra bên ngoài đi loạn, sợ bị xem như mật thám mà bắt lấy, nhiều nhất hàng xóm cách tường nói nói mấy câu, suy đoán Hãn Vương Bắc Địch này đến tột cùng rơi vào tay ai.

“Ta đã từng nghe nói, tiền Hãn trước kia là muốn đưa hãn vị cho Tam vương tử.” Có người than thở, rung đùi đắc ý: “Khi tiền Hãn ở thế, vô cùng sủng Tam vương tử, khi hắn tuổi còn nhỏ đã thường thường ôm hắn trên đầu gối, tự mình dạy hắn học chữ luyện võ, còn nói với người ngoài, còn đây là người kế nhiệm của ta.”

“Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao bệnh của tiền hãn tới dữ dội như vậy, mới mấy ngày đã buông tay đi tây thiên , đại phi cũng tuẫn tình theo, còn nói Tam vương tử mưu nghịch phản quốc... Tam vương tử có cái gì hay mà mưu nghịch , Bắc Địch không phải là muốn truyền cho hắn sao ?” Cách tường truyền đến tiếng thở dài: “Ta nghĩ, Tam vương tử mới là chính chủ.”

“Cũng không phải là sao... Nếu Tam vương tử thành Hãn Vương, cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều.” Có tiếng già nua thở dài một tiếng: “Mấy năm này, chúng ta càng ngày càng khó sống .”

“Ai, không nói chính sự, nói nhiều như vậy làm chi, ngày mai ra cửa nhìn một chút, còn không ra khỏi cửa cũng không có cơm ăn.”

Nhưng mà, ngày thứ hai mới mở cửa, trời đất cũng thay đổi.

Cửa thành Bắc Địch mở ra, trên cờ xí đã đổi tên. Người ngồi trên cái ghế khảm đầy bảo thạch trong hoàng cung, không còn là đại vương tử của Nỗ Bôn Luân, mà là Ca Lạp Nhĩ.

Vẫn mượn cửa càn khôn như cũ, bọn họ đêm khuya giết vào trong thành thịnh kinh, lúc ấy là giờ tý, trong thịnh kinh một mảnh trầm tĩnh, lặng yên không một tiếng động, một đội người chiếm lĩnh cửa thành, một bộ khác lại sát nhập vào hoàng cung, dễ dàng bắt hết đại phi và các con của đại phi.

Thấy con mình bị bắt, đại phi bị dọa sắc mặt tái nhợt, lập tức hiến ra bảo ấn Hãn Vương, lệ rơi đầy mặt: “Ca Lạp Nhĩ, ngươi tạm tha cháu của ngươi đi, bọn họ căn bản không muốn soán vị, đều là hãn phụ bọn họ làm hại, con trai cả của ta cũng chỉ là tình thế bức bách, bất đắc dĩ.”

Ca Lạp Nhĩ mềm lòng, thấy tẩu tử ở trước mặt mình khóc sướt mướt, căn bản không có cách nào ra tay, Mạc Nhĩ Khích nhẫn tâm hơn hắn: “Cháu Ca Lạp Nhĩ, con làm việc không thể không quả quyết, nếu là lúc này thả bọn họ, nói không chừng ngày sau bọn họ sẽ kéo nhau trở lại giống như con hôm nay.”

Đại phi của Nỗ Bôn Luân bị hù dọa gào thét: “Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, ta dám cam đoan, các con của ta tuyệt sẽ không làm chuyện như vậy, cầu xin ngươi bỏ qua cho bọn họ!”

Ca Lạp Nhĩ nghe giọng nói của đại phi Nỗ Bôn Luân thê lương, không khỏi cũng có vài phần đồng tình, hắn trầm ngâm một tiếng: “Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, dù sao bọn họ là chị dâu của ta, cháu trai cháu gái, biến bọn họ làm bình dân, nuôi nhốt lên là được.”

Mạc Nhĩ Khích thở dài một tiếng: “Cũng được, như vậy đi.” Hắn liếc mắt nhìn Ca Lạp Nhĩ, chỉ cảm thấy đứa cháu này vẫn còn quá nhân từ nương tay, những kẻ này tuyệt đối sẽ gieo họa, không thể giữ lại, đại phi Nỗ Bôn Luân nói bọn họ tuyệt sẽ không tới trả thù, nhưng ai lại biết rõ tương lai chứ? Đến khi đó, hối hận đã trễ.

Chỉ là Ca Lạp Nhĩ đã nói ra lời như vậy, mình cũng không tiện ngăn trở hắn, đành phải sau này dặn người cẩn thận nhìn chằm chằm, nếu như an phận thủ thường thì thôi, nếu bọn họ còn có tâm tư oán hận, thì hạ độc dược mãn tính trong cơm của bọn họ, choi bọn họ không thể báo thù.

Đại phi Nỗ Bôn Luân không nghĩ tới Ca Lạp Nhĩ nhân từ như vậy, mừng rỡ, liên tục dập đầu nói lời cảm tạ với hắn, trong mắt lóe ra lệ quang kích động: “Đa tạ ngươi, Ca Lạp Nhĩ.”

Ca Lạp Nhĩ phất phất tay: “Người đâu, dẫn đại phi và các con của nàng đi, tìm một phủ đệ cho bọn họ ở.”

Hắn ngồi trên ngai vàng, nhìn qua đại phi Nỗ Bôn Luân các cháu dần dần đi xa, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Nỗ Bôn Luân lớn hơn hắn mười tuổi, hắn trưởng tử nhỏ hơn mình ba tuổi, khi đó hai người còn từng cùng chơi đùa trên thảo nguyên, nhưng lúc này lại thành tù nhân của mình, ngẫm lại cũng thật thương cảm.

“Cháu Ca Lạp Nhĩ, đừng nghĩ nhiều như vậy, chờ mấy ngày nữa thịnh kinh sẽ như thường , rồi chúng ta cử hành đại điển đăng cơ.” Mạc Nhĩ Khích hài lòng nhìn Ca Lạp Nhĩ, trong lòng có kiêu ngạo không nói ra được, cháu nhỏ này có tình cảm tốt nhất với hắn, khi còn nhỏ Ca Lạp Nhĩ lúc nào cũng dính lấy hắn, bắt hắn dạy cưỡi ngựa bắn cung, bắt hắn dạy đi săn, chuyện đã qua phảng phất còn ngay trước mắt, nhưng mới một cái nháy mắt thôi, hắn đã thành thiếu niên anh khí bừng bừng.

“Đại điển đăng cơ?” Ca Lạp Nhĩ lắc đầu: “Không cần, xử lý một nghi thức lại tốn không ít tiền tài, giờ Bắc Địch nghèo khổ, cần gì lại lãng phí? ngày kia con thiết yến đơn giản, cho đám văn võ đại thần đến dự tiệc là được.”

Mạc Nhĩ Khích nhìn Ca Lạp Nhĩ một cái, gật đầu nhẹ: “Nếu như vậy, cũng tốt.”

Có một Hãn Vương có thể săn sóc dân tình, đúng là phúc của Bắc Địch.

Ngày đầu tiên Ca Lạp Nhĩ ngồi trên ngai vàng Hãn Vương, đầu tiên là phân phong công thần, A Nạp Đạt và vài vị cố mệnh đại thần trung thành tận tâm liên tục quan sát thế cục Bắc Địch, sớm đã định ra một phần danh sách người tài có thể sử dụng, Ca Lạp Nhĩ và Mạc Nhĩ Khích thương lượng một hồi, thanh tẩy quan lại Bắc Địch một lần, trong khoảnh khắc cục diện chính trị đã thay đổi.

Gia Mậu và Bảo Trụ liên tục ở một chỗ với Ca Lạp Nhĩ, thấy Ca Lạp Nhĩ dứt khoát hẳn hoi tiến hành thay máu, không khỏi có vài phần sốt ruột. Gia Mậu đi theo Lục đại nhân xử lý sự vụ hơn nửa năm ở bình chương chính sự phủ, chuyện trong quan trường hắn nhìn thấy rất nhiều, kinh nghiệm kiếp trước và kiếp này để hắn cũng có ý kiến của mình với kết cấu điều chỉnh của một triều đại.

Kiếp trước, Hoàng thượng qua đời, Dung hoàng hậu biến thành Dung thái hậu, quan viên trong triều đình thăng chức giáng chức là chuyện thường, hắn nhìn thấy thật là nhiều, kiếp này hắn ở trong bình chương chính sự phủ học quản lý, lại là học không ít, vì vậy góp lời với Ca Lạp Nhĩ: “Ca Lạp Nhĩ, Bắc Địch các ngươi có một chút con dòng nguyên lão, ngươi tốt nhất tạm thời không nên động bọn họ, trước dùng biện pháp lung lạc dụ dỗ, chờ bọn họ từ từ thích lại nước ấm nấu ếch, từ từ đoạt đi quyền thế của bọn họ.”

Mặt mũi Mạc Nhĩ Khích tràn đầy không tán thành: “Chẳng lẽ không nên thừa dịp tân triều thay người? Còn giữ lại những kẻ tư tưởng ngoan cố kia làm chi?”

Gia Mậu nghiêm mặt nói: “ Đại vương Mạc Nhĩ Khích, năm bộ Bắc Địch, ngươi và Ca Lạp Nhĩ chỉ dẫn hai bộ, còn có ba bộ không trong lòng bàn tay các ngươi, sao ngươi có nắm chắc có thể đè xuống ba bộ kia? Huống chi tính dùng vũ lực đè xuống nhân mã ba bộ, chẳng lẽ ba bộ kia không phải người Bắc Địch? Cần gì phải thủ túc tương tàn? Vừa mới thành lập tân triều, nhất định là phải dùng nền chính trị nhân từ, nghỉ ngơi dưỡng sức, mới có thể làm cho dân chúng thần phục, như dùng vũ lực trấn áp, đó là việc của bạo quân.”

Ca Lạp Nhĩ nghe thì rùng mình, gật đầu nhẹ: “Dung đại thiếu gia nói phải.”

Mạc Nhĩ Khích suy nghĩ một chút, lầm bầm một câu: “Giống như có chút đạo lý, vậy ngươi nói một chút xem, xử lý thế nào mới có thể ổn định lại trật tự?”

“Đối với những vương công quý tộc có căn cơ thâm hậu kia, tạm thời dùng thuật lung lạc, phong hào gì gì đó tất cả đừng động bọn họ, bày tỏ với bọn họ, chờ thời cơ chín muồi, lại từ từ từng bước một đoạt quyền trong tay bọn họ.” Gia Mậu ví dụ vây triệu cứu ngụy: “Đã từng có một hoàng đế rất lợi hại, dùng rượu tước binh quyền, quân thần tận hoan, tương đối khoái trá.”

“Dùng rượu tước binh quyền?” Ca Lạp Nhĩ và Mạc Nhĩ Khích đều tò mò: “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Gia Mậu nói điển cố kia một lần, hai người suy nghĩ một chút, đều gật đầu đồng ý: “Đây đúng là biện pháp tốt.” Mạc Nhĩ Khích kinh ngạc nhìn Gia Mậu một cái: “Dung công tử, ngươi biết võ công, còn có biết thuật trị quốc, thật là tài năng trụ cột!”

Bảo Trụ kiêu ngạo vỗ vỗ bả vai Gia Mậu: “Hắn là trạng nguyên trẻ tuổi nhất Đại Chu chúng ta!”

“Khó trách, khó trách!” Mạc Nhĩ Khích ngưng thần nhìn qua Gia Mậu và Bảo Trụ, liên thanh thở dài: “ Bắc Địch chúng ta lại khó được có anh hùng nhỏ tuổi như ngươi vậy, khó trách Bắc Địch đánh không lại Đại Chu!”

“ Đại vương Mạc Nhĩ Khích, vì sao Bắc Địch và Đại Chu nhất định phải phân cao thấp? Hai nước hòa thuận hữu hảo chẳng lẽ không tốt?” Gia Mậu bước lên một bước, chân thành nhìn Ca Lạp Nhĩ và Mạc Nhĩ Khích: “Chúng ta một đường đi tới, nghe thấy dân chúng đều đang thở dài không muốn chiến tranh, hy vọng hòa bình, vì sao không thể nghe tiếng lòng dân chúng? Dân chúng Đại Chu và Bắc Địch, không có ai hy vọng hai nước tác chiến, đánh nhau, chẳng qua là những kẻ có dã tâm kia, bọn họ dùng cớ giành ích lợi cho nước nhà mà phát động chiến tranh đoạt quyền thế cho mình mà thôi.”

“Chẳng lẽ Đại Chu các ngươi sẽ không nghĩ tới muốn tiêu diệt Bắc Địch chúng ta sao?” Mặt Mạc Nhĩ Khích tràn đầy không tin: “Ta không tin người Đại Chu không có dã tâm này.”

“ Đại vương Mạc Nhĩ Khích, nhiều năm như vậy, có lần chiến tranh nào không phải là Bắc Địch khởi xuống? Lòng người Đại Chu chúng ta thiện lương nhiệt tình, không có lòng muông dạ thú đâu.” Gia Mậu mới nói đến đây, Bảo Trụ cười hì hì gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, Đại vương Mạc Nhĩ Khích, ngươi nhìn ta thì biết, chúng ta đều là người tốt, toàn bộ Đại Chu đều là người tốt như chúng ta.”

Nghe lời này của Bảo Trụ, Gia Mậu chỉ muốn cười, lời của mình cũng rốt cuộc nói không được nữa, Ca Lạp Nhĩ bên cạnh liên tục đồng ý: “Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, xác thực như thế, nếu không phải là bọn Lạc tiểu thư cứu ta, lúc này ta đã sớm là một đống bạch cốt .”

Mạc Nhĩ Khích bán tín bán nghi nhìn nhìn qua Bảo Trụ và Gia Mậu, đang chuẩn bị nói chuyện, đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn từ thiên môn chạy vào: “Ca Lạp Nhĩ, Ca Lạp Nhĩ, Liên Kiều không xong!”

“Cái gì?” Ca Lạp Nhĩ từ trên ngai vàng đứng lên, giống như như một trận gió, chạy vội vàng xuyên qua thiên môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.