Cuối mùa thu gió rét thổi ào ào, cây hai bên đường bị thổi lảo đảo ngã về tây, y phục Ca Lạp Nhĩ trên người mặc cũng bị gió thổi lên thật cao, lộ ra cái quần thật dầy bên dưới.
Ca Lạp Nhĩ không quen mặc quần áo của đại chu, nhưng cũng không tiện ăn mặc lập dị, Lưu ma ma và Thúy Chi đặc biệt làm cho hắn một ít quần gấu tương đối rộng rãi, Ca Lạp Nhĩ mặc rất là hài lòng, duỗi quả đấm cẳng chân nhảy nhót rất cao: “Quần này rất thích hợp cho ta luyện võ, mặc những thứ kia vào, giống như cặp chân cũng bị bó chặt rồi.”
Tương Nghi khẩn trương nhìn bóng lưng Ca Lạp Nhĩ, không biết một mình hắn có thể đánh bảy tám tên hán tử trước mặt không.
Mặc dù Ca Lạp Nhĩ đi theo Phương tẩu học chút công phu, nhưng dù sao hắn cũng mới mười ba tuổi, mặc dù thể trạng cường tráng, đối mặt với bảy tám người trưởng thành. Tay Tương Nghi nắm rèm thật chặt, thân thể cứng ngắc, thật hận không thể tự mình đi theo Phương tẩu học chút công phu, lúc này cũng có thể xông lên đối chiến.
Liên Kiều ôm tấm ván đứng đó, thần sắc trên mặt bất định, nàng không quyết định được nên đi lên hay là đứng ở phía sau trông coi Tương Nghi. Lúc này bên kia Ca Lạp Nhĩ đã nhảy lên thật cao, hai tay mở ra, giống như một con lão ưng như vậy, kẹp theo trận trận gió vang, đánh người đứng trước nhất.
“Ca Lạp Nhĩ!” Liên Kiều kêu một tiếng, không do dự nữa, giơ tấm ván lên chạy thật nhanh đi qua.
Tiếng vang nặng nề liên tiếp vang lên bên tai, Tương Nghi nhảy xuống từ trên xe ngựa, sắc mặt tái nhợt, Ca Lạp Nhĩ bị người vây quanh, gậy gộc đập thẳng lên người hắn, cặp mắt Liên Kiều đỏ lên, giơ gậy đánh loạn.
Ca Lạp Nhĩ đưa tay đoạt lấy gậy trong tay nàng, hô to một tiếng: “Ngươi lui về phía sau!” Có vũ khí trong tay, tinh thần Ca Lạp Nhĩ chấn động, bắt đầu phản kích, nghe mấy tiếng vang trầm đục, tấm ván không chút lưu tình đánh trên người vài người kia. Hắn sứa lực lớn, tấm ván đập qua, có gậy gộc trong tay hai ba người nhất thời rời tay, rơi xuống đất, Liên Kiều thấy thì trong lòng vui mừng, vội vàng ngồi xổm xuống, cầm một cây gậy, nhìn đúng chân mấy người kia, gõ vào đầu gối.
Có hai người bị đánh trúng đầu gối, chợt quỳ sụp xuống đất, Liên Kiều cầm cây gậy liên tục đánh hai người kia mấy cái, hai người kia vì né tránh cây gậy, lăn lộn trên mặt đất, nhưng lại bị Ca Lạp Nhĩ một cước đạp lại, đá bay sang một bên.
“Trước tiên đánh chết nha đầu này đã!” Người dẫn đầu thấy tình thế hơi nghịch chuyển, trong lòng cuống cuồng: “Nàng không có bản lĩnh gì, chỉ đánh loạn, mau mau giết chết nàng, chúng ta lại đi đối phó người nam này!”
“Liên Kiều, trở về!” Ca Lạp Nhĩ trong lòng cuống cuồng, con ngươi màu xanh lục mở thật lớn: “Mau mau trở về!”
Có hai người nhào tới Liên Kiều, Liên Kiều nắm cây gậy quơ quơ, thừa dịp hai người kia né tránh, vội vàng lui về phía sau: “Ca Lạp Nhĩ, tự ngươi cẩn thận!”
Tương Nghi chạy lên trước một bước, dùng hết sức lực toàn thân hô to với mấy người kia: “Các ngươi có muốn cầm 2 nghìn lượng bạc không?”
Chuyện tới nước này, chỉ có thể đánh cuộc một keo lòng tham tiền của những người này. Nếu bọn họ có thể vì một ngàn lượng bạc mai phục ở đây, vậy chắc chắn bọn họ cũng có thể vì 2 nghìn lượng bạc mà trở mặt. Người bị Ca Lạp Nhĩ đánh ngất xỉu không chấp nhận nàng ra giá, là bởi vì hắn có quan hệ tốt với người mua, không biết mấy người này có biết khách hàng kia không?
“2 nghìn lượng bạc?” Quả nhiên, nghe thấy có nhiều hơn, vài người cũng không tự chủ chậm tay chân: “Cái gì? Ngươi nói rõ ràng nhiều chút!” Mọi người nhìn đứng vị cô nương trước mặt mình này, vóc dáng chưa đủ cao, mặt còn chưa nẩy nở, nhưng cặp mắt lại hết sức linh hoạt, trong đen thui lộ ra một cổ lanh lợi.
“Trước tiên ngừng tay, dừng tay!” Tương Nghi vươn tay ra chỉ chỉ bọn họ: “Các ngươi thu bạc người, muốn làm khó ta, nhưng các ngươi có biết thân phận của ta không?” Thấy trên mặt mọi người một vẻ mặt mê mang, Tương Nghi cười: “Ta là con gái nuôi Lâm tri phủ trước kia, hắn đã nhờ Đàm tri phủ phải chăm sóc ta, nếu ta xảy ra chuyện, chẳng lẽ quan phủ không biết tìm người hành hung?”
Vài người nửa tin nửa ngờ: “Chúng ta thế nào không biết?”
“Chuyện trên đời này, chưa chắc các ngươi có thể biết.” Tương Nghi thấy đám người xấu này có chút hứng thú với 2 nghìn lượng bạc, trong lòng cũng an ổn mấy phần, sợ nhất là những người này không muốn bạc chỉ biết hành hung, vậy mình sẽ thật không cách gì rồi. Nàng trấn tĩnh cười cười: “Ta nói lời giữ lời, chỉ cần các ngươi chịu thả ta, 2 nghìn lượng bạc một văn cũng sẽ không thiếu.”
“Vậy ngươi mau cầm 2 nghìn lượng ngân phiếu tới!” Người đứng ở phía trước khóe miệng hạ xuống một đường nước bọt: “Muốn ngân phiếu của tiền trang hối thông!”
Tương Nghi khoát tay, lấy cây trâm lưu ly hồ điệp trên búi tóc xuống: “Chào các vị hán, hôm nay ta đi vội vàng, trên người không mang ngân phiếu, trước cho các ngươi cây trâm làm tiền đặt cọc có được không?”
“ Thứ này thì đáng giá gì?” Người đứng trước nhìn thấy có ánh sáng nhạt chợt lóe, biết là món đồ trang sức không tệ, cũng đáng giá chút bạc, chẳng qua cũng không dám buông lỏng: “Chúng ta muốn ngân phiếu có sẵn!”
“ Nếu ta cho các ngươi ngân phiếu, các ngươi còn tới truy sát ta như cũ, như vậy nên làm cái gì?” Tương Nghi không nhanh không chậm nói: “Tự nhiên không thể cho các ngươi bạc trước.”
“Vậy lúc chúng ta đi lấy bạc ngươi báo quan làm sao bây giờ?” Vài người dùng cây gậy đỡ tấm ván trong tay Ca Lạp Nhĩ, nhưng Ca Lạp Nhĩ lại cắn răng dùng sức lực toàn thân đè xuống, vài người chỉ cảm thấy bên trên như có Thiên lực, trong lòng đều hơi khủng hoảng, không nghĩ tới thiếu niên này lại có sức lực lớn như vậy, trong lòng khiếp đảm mấy phần: “Ngươi cũng không thể báo quan!”
“Ta đương nhiên sẽ không báo quan.” Tương Nghi khẽ mỉm cười, cầm cây trâm lưu ly hồ điệp trong lòng bàn tay: “Các ngươi cầm cây tram đi Tiền trang hối thông, ta sẽ cho chưởng quỹ nơi đó đưa 2 nghìn lượng bạc cho các ngươi, các ngươi cầm tiền đi, trả cây tram cho Tiền trang, ta phái người đi cầm về, hai bên chúng ta thoả thuận xong rồi.”
“Nhị ca, có 2 nghìn lượng bạc!” Trong lòng một người vui vẻ mấy phần, nhìn người nằm dưới đất kia một chút, nhỏ giọng nói: “Đại ca liên lạc tới cọc mua bán này, mới một ngàn lượng bạc kia.”
Người được gọi là Nhị ca liếc mắt nhìn Ca Lạp Nhĩ: “Chủ tử ngươi cũng thu tay rồi, ngươi còn đè chúng ta? Mau mau rút tấm ván lui!” Lực tay thiếu niên này thật là lớn, ép tới cánh tay hắn cũng sắp không giơ nổi, hắn như vậy mà liều mạng chống lại, không biết các anh em có thể thu thập hắn không!
“Lạc tiểu thư, ta có rút lui không?” Ca Lạp Nhĩ không để ý tới hắn, chẳng qua là hỏi Tương Nghi.
Tương Nghi lớn tiếng cho một chữ: “Rút!”
Ca Lạp Nhĩ hai quyền khó địch bốn tay, giờ hắn đã rất thê thảm, y phục trên người bị rách hết mấy chỗ, trên mặt bị gậy gộc đánh trúng, xanh xanh tím tím, khóe mắt bên kia càng thảm hơn, còn có một đường máu tươi đang chảy xuống. Cho dù bây giờ nhìn hắn còn giống như có thể đối phó, không biết qua một trận sẽ là tình huống gì.
Dù thế nào cũng không thể khiến Ca Lạp Nhĩ nguy hiểm! Tương Nghi nhìn mấy người đại hán kia nói: “Ta đếm một hai ba, các ngươi đồng thời vứt gậy gộc, nếu không phải ta thực sự không thể tin các ngươi!”
Nhị ca gật đầu một cái: “ Được ! Chỉ là các ngươi phải trả đại ca cho chúng ta!”
Tương Nghi hơi do dự, nàng còn muốn từ nơi trong miệng người này móc ra đến tột cùng là người nào muốn tới hại nàng, sao có thể trả lại cho hắn? Nhưng mới do dự một chút, vài người bên kia đã bắt đầu nói: “Lạc tiểu thư, chỉ sợ ngươi không phải thật tâm!”
“ Được, nói được là làm được!” Tương Nghi cắn răng, nháy mắt với Ca Lạp Nhĩ, tự mình từ từ đi về xe ngựa: “Ca Lạp Nhĩ, ngươi đi thả người trên mặt đất kia vào giá tử xa kia!”
Khi nàng nói chuyện với đám côn đồ này, Phúc bá đã đổi ngựa, Tương Nghi liếc xe ngựa kia đã chuyển hướng, trong lòng hơi an ổn mấy phần, chỉ cần mình trở về xe ngựa, Ca Lạp Nhĩ ôm người kia nhảy đến trên càng xe, Phúc bá chạy xe ngựa, chân người chung quy không theo nổi cước trình hai con ngựa.
Liên Kiều một mực hầu hạ Tương Nghi, thấy mắt của nàng, trong lòng đã thoải mái, nàng hô với nhóm người kia: “ Cô Nương thả đại ca các ngươi đến trên giá tử xa, chờ chúng ta đi, tự nhiên các ngươi có thể đi đón hắn về.”
Mấy tên côn đồ nghe rất là vui vẻ, gật đầu không ngừng: “ Được được, cứ như vậy đi.”
Ca Lạp Nhĩ đi theo Liên Kiều về, Tương Nghi khom người xuống, bỏ cây trâm lưu ly trên đất: “Chào các vị hán, ta để cây trâm lưu ly ở chỗ này, đây là di vật mẫu thân của ta để lại, ta tuyệt đối phải đi thu hồi, các ngươi cứ yên tâm.”
“ Hóa ra là di vật mẹ của ngươi, khó trách ngươi yêu quý như vậy.” Mọi người nhìn Tương Nghi một cái, chỉ cảm thấy nàng quả thực số khổ, tuổi còn nhỏ đã không có mẹ, còn bị người tính toán, mình nhìn một ngàn lượng bạc mà trợ Trụ vi ngược, quả thực cũng hơi không nên.
Nhưng vị Lạc tiểu thư này còn đưa ra giá tiền hai ngàn lượng bạc, cũng coi là kiếm lời.
Mọi người hoan hỉ nhìn Tương Nghi đi tới bên cạnh xe ngựa, Liên Kiều đỡ tay nàng đi, Ca Lạp Nhĩ xoay người lại ôm người nằm trên đất kia, hết thảy đều như Tương Nghi nói như vậy, không có mảy may không may.
“Ca Lạp Nhĩ, mang người kia lên xe!”
Tương Nghi và Liên Kiều đã lên xe, vén lên ngựa rèm xe, trông thấy Ca Lạp Nhĩ ôm lấy người đại ca kia, đang chuẩn bị đi về giá tử xa, trong lòng quýnh lên, thấp giọng quát một câu: “Nhảy đến bên người Phúc bá!”
Ca Lạp Nhĩ hơi không giải thích được, vừa nãy Lạc tiểu thư không phải thương nghị với đám người xấu kia, muốn hắn thả đại ca này vào trong giá tử xa sao ? Thế nào Lạc tiểu thư lại đổi ý? Làm như vậy thật giống như hơi không đúng, Ca Lạp Nhĩ có vài phần do dự, bội bạc hình như không tốt lắm?
Chẳng qua là hắn đã thành thói quen nghe theo lời nói Tương Nghi, cho dù lúc này hắn có vài phần do dự, nhưng hắn như cũ dựa theo Tương Nghi nói, ôm người đại ca kia nhảy lên xe. Phúc bá vội vàng quất hai con ngựa vài roi, con ngựa xòe móng ra chạy thật nhanh về phía trước.
“Nhị ca, xe chạy!”
Nhị ca đang nhặt trâm lưu ly lên ngẩng đầu một cái, chỉ thấy xe ngựa kia chạy về theo đường cũ thật nhanh, trên càng xe ngồi hai người, còn đặt ngang một người, rũ chân xuống, đang lay động.
“ Con mẹ nó, thật là duy nữ tử tiểu nhân nan dưỡng !” Nhị ca cầm cây trâm con bướm thật chặt, giận đến khuôn mặt đỏ bừng.
“Lạc tiểu thư đó vừa là nữ tử, vừa là tiểu nhân, khó trách biết gạt người như vậy!” Bên cạnh một người than thở: “Nhị ca, rốt cuộc nàng có thể cho chúng ta hai ngàn lượng bạc không?”
“Cái này còn cần hỏi sao?” Nhị ca mở bàn tay ra, cánh hồ điệp trên trâm còn giống như đang vỗ, lúc lên lúc xuống.