Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 179: Chương 179: Chương 176




“Vô sỉ!” Liên Kiều giận đến siết chặt quả đấm: “Cô nương, chúng ta đuổi theo, đánh tên họ Lư kia một trận, để cho hắn mau mau cút ra ngoài!”

Tương Nghi lắc đầu một cái: “Liên Kiều, đừng xúc động, chuyện này còn chưa bắt đầu mà, sao có thể đuổi Lư Thành đó đi?”

“Cô nương, ngài có ý gì?” Liên Kiều khó hiểu nhìn Tương Nghi: “Loại người đồi bại này, còn phải hạ thủ lưu tình sao?”

“Ngươi ngẫm lại xem, đây chính là cơ hội tốt họ đưa tới, sau này ta có thể danh chính ngôn thuận chặt đứt lui tới với bên này. Bị người như vậy tính toán, ta không chỉ phải hàng năm ngoan ngoãn đưa quà lễ gì đó tới, còn bị người chỉ lưng nói xấu?” Tương Nghi cười cười, nàng đã sớm không muốn tới nhà ngoại nhìn sắc mặt Tiền Lư thị, mặc dù Tiền lão thái gia đối với nàng không tốt cũng không xấu, nhưng mà có ông chống đỡ trong bóng tối, Tiền Lư thị mới dám phách lối như vậy.

Đang nghĩ đến lúc nào mới có thể không liên hệ với nhà ngoại, không nghĩ tới Tiền Lư thị dĩ nhiên tự đưa chuôi tới cho mình. Cho dù Hạ thị không để cho nha hoàn tới lộ ra tin tức, chẳng lẽ Phương tẩu còn không đối phó được tên đăng đồ tử Lư Thành này sao? Tương Nghi cười một tiếng với Ngân Tử: “Đa tạ ngươi tới báo tin, thay ta cám ơn mợ cả, cứ nói ta biết rồi, sẽ để ý.”

“Cô nương, ngài chuẩn bị làm sao bây giờ?” Phương tẩu đứng một bên, rất hài lòng nhìn Tương Nghi, trải qua mấy năm, Cô Nương là càng ngày càng trầm ổn, giờ biết rõ có người muốn hại nàng, một chút hốt hoảng cũng không có.

“Phương tẩu, ta cảm thấy được cơ hội này khó có được, không thể bỏ qua.” Tương Nghi cười: “Chúng ta lại xem Tiền Lư thị kia định làm thế nào, đến lúc đó chúng ta lại hành sự, dù thế nào, hôm nay ta cũng phải đoạn tuyệt với nhà Ngoại.”

Lúc Liên này Kiều mới tỉnh ngộ lại, thở dài nói: “Cô nương, đoạn Lạc gia, lại ném Tiền gia, chỉ một mình ngài rồi!”

“Chẳng lẽ Tiền gia có cho ta chỗ tốt gì hay sao? Thời thời khắc khắc chỉ nhìn chằm chằm mấy cửa hàng của ta, nghĩ hết biện pháp dựa vào ta đào bạc dùng. Giờ tuổi tác Tiền Mộc Tín còn nhỏ, chờ hắn lớn, còn không biết Tiền Lư thị kia sẽ nghĩ ra cách gì mưu hại ta.” Ánh mắt Tương Nghi kiên định nhìn về trước: “Những cô nhi kia còn sống tốt, huống chi bên cạnh ta còn những người nhà biết nóng biết lạnh như các ngươi.”

“Cô nương nói thật là, chẳng lẽ bây giờ cô nương còn muốn dựa vào Tiền gia hay sao? Có thể cắt đứt thì cắt đứt, cũng kết thúc với Lạc gia, thì còn gì lưu luyến Tiền gia đây?” Phương tẩu gật đầu một cái: “Cô nương, chúng ta lại mở mắt nhìn, không để cho bọn họ đắc thủ.”

Tương Nghi trở lại tiền đường, Tiền Lư thị cười híp mắt nhìn nàng nói: “Tương Nghi, ngươi đi dạo ở trong vườn có vui vẻ không?”

“Trong vườn nhà ông ngoại có không ít loài hoa đẹp mắt, Tương Nghi thấy quả thực yêu thích.” Tương Nghi hơi hơi khom người, trên mặt lộ vẻ cười: “Chỉ là cái vườn này nhỏ nhiều chút, hoa trồng quá dày, có lúc nhìn quá mức chật chội, những đóa hoa kia lộ ra nặng nhọc, chỉ cảm thấy những hoa kia không dễ dàng chút nào.”

Tiền Lư thị sầm mặt lại, ý tứ cháu ngoại gái này, nói là viện của bà quá nhỏ hay sao? Nhìn ánh mắt Tương Nghi hài hước, trong lòng Tiền Lư thị thống hận, trong miệng lại nói: “Cái vườn này đúng là hơi nhỏ, trước đó vài ngày ông ngoại ngươi còn nói, nếu sau này Tín nhi có thể biết kiếm tiền giống như cháu ngoại gái, sau này không thể không đổi thành tòa nhà lớn. Tương Nghi ngươi bảy tám tuổi đã tự mình mở cửa hàng rồi, cũng nên dạy dỗ cậu ngươi kiếm tiền thế nào, năm nay hắn cũng chín tuổi rồi, cũng nên học chút ít.”

“Ta cũng muốn dạy, chỉ sợ bà ngoại không yên tâm.” Tương Nghi ngồi đó, thần sắc nhàn nhạt: “Bây giờ cậu tư đi ra ngoài, phía trước phía sau một đám nha hoàn bà tử, thận trọng thương yêu như vậy, đi một mình cũng không dám. Tương Nghi nơi nào có can đảm dám mang theo cậu tư đi ra ngoài buôn bán, bà ngoại chớ nói lời này vô ích.”

“Ta tự nhiên biết ý nghĩ của ngươi, bạc chỉ có thể tự kiếm, rất sợ người khác phát tài.” Tiền Lư thị cầm nắp chung trà trong tay lay chuyển, ánh mắt lộ ra thần sắc bất mãn: “Thôi thôi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi.” Nắp chung trà nơi tay quơ quơ, một giọt nước rơi xuống: “Ngươi ở trong vườn có thể nhìn thấy ai không?”

Nữ quyến đang ngồi đều nhìn tới chỗ Tương Nghi, nghe giọng điệu Tiền Lư thị này, thì vị Lạc tiểu thư này giống như có tư tình gì——ai đó, sao có thể tùy tiện nói ra được?

“Ai da, lão phu nhân, chớ nói gì ai cái gì đó.” Liên Kiều đứng sau lưng Tương Nghi, không thể kiềm được, hừ mũi: “Người nào không thấy, nghêu sò thì nhìn thấy một con. Lão phu nhân, ngươi phải dọn dẹp cái vườn này thật tốt mới phải, mới ra tiền đường mấy bước, thì thấy một con nghêu sò thật là lớn đâu, nằm ở chỗ này, hai con ngươi mở to, nhìn rất sợ hãi nhé!”

Đây rõ ràng là đang nói cháu không có đắc thủ? Thật là kẻ cái vô dụng, buộc mình phải giúp hắn dùng thủ đoạn hạ tam lạm kia! Trong lòng Tiền Lư thị hơi tức giận, cháu luôn là nói hắn là * hảo thủ, biết lấy lòng cô nương nhất, những cô nương kia nói mấy câu với hắn, người người thần hồn điên đảo, nửa bước cũng không nỡ bỏ đi. Nhưng giờ nha hoàn này nói như vậy, nhất định là bị hắn làm hỏng, mình không thể không tự ra tay.

Tiền Lư thị đảo tròn mắt, miễn cưỡng cười một tiếng: “Mấy ngày nữa ta sẽ để cho người đến dọn dẹp vườn.”

“Không chỉ nên dọn vườn, nhà cũng phải dọn, chỉ sợ nghêu sò kia lẫn vào trong phòng, tùy tiện đạp một cái, đi lên đồ vật mềm mại núc ních xấu xí không chịu nổi kia, đúng là xui!” Vẻ tươi cười của Liên Kiều đã không còn, nói rất đứng đắn: “Lão phu nhân, ta là nghĩ cho ngài, ngài lớn tuổi, vạn nhất đạp phải cái gì trên người té xuống, vậy nên làm cái gì mới phải đây.”

Tiền Lư thị bị tức nửa ngày không nói ra lời, bà mới ba mươi lăm, cái gì lớn tuổi? Nha hoàn này chẳng lẽ là muốn tìm đánh hay sao? Nhưng nha hoàn này là người cỉa nha đầu Lạc gia kia, bà không mở miệng, mình làm sao có thể muốn động thủ đánh nàng? Tiền Lư thị ngồi đó, trong lòng càng hận, dù thế nào mình cũng phải ra tay thu thập hai chủ tớ này mới có thể hả giận.

Hạ thị ngồi bên cạnh, trong lòng hơi lo âu, nhưng thấy bộ dáng kia của Tương Nghi, như là mười phần chắc chín, lại thoáng yên lòng, nhô đầu ra nói mấy câu với Tương Nghi, lúc này mới chuyển đầu qua.

Ở trong chính trong ngồi một buổi trưa, ma ma quản sự đi ra nói mở tiệc, mời các tiểu thư, phu nhân đi phòng ăn, Tương Nghi đứng lên, theo mọi người cùng ra ngoài. Một tay Hạ thị kéo nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Trong vườn, không có gặp phiền toái gì sao?”

“Có một con nghêu sò, bị Phương tẩu ném vào trong bùn.” Tương Nghi cười khẽ: “Mợ không cần phải lo lắng, chút tài mọn này còn không hại tới ta.”

Hạ thị thở phào nhẹ nhỏm thật dài: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Tương Nghi đi theo mọi người đi vào, cửa một ma ma quản sự cười nói: “Biểu tiểu thư đi theo ta, ngồi vào bên này nè.”

—— Nào có ân cần như vậy? Tương Nghi liếc mắt nhìn ma ma kia, cũng không từ chối, đi theo bà đi về phía trước, đến trước một cái bàn, thấy tất cả đều là mấy vị phu nhân đã có tuổi, Tương Nghi cười cười: “Đây đều là chỗ ngồi của các trưởng bối, làm sao Tương Nghi có thể ngồi vào chứ? Để ta tự đi tìm một vị trí.”

Nhìn bốn phía một chút, chỉ thấy Tiền Nhã Chi đang vẫy tay với nàng, Tương Nghi khẽ mỉm cười: “Ta ngồi chung với biểu tỷ mới thích hợp nhất.”

Ma ma quản sự há to miệng, có vài phần bất đắc dĩ, nhìn Tương Nghi mang theo Liên Kiều đi qua bên kia, cũng không cản nàng, chẳng qua là đi thật nhanh đến bên người Tiền Lư thị, thấp giọng hồi báo xuống: “Phu nhân, biểu tiểu thư không muốn ngồi ở bàn kia.”

Tiền Lư thị cắn răng nghiến lợi: “Khá lắm nha đầu giảo hoạt! Không quan trọng, đến lúc đó ngươi động chút tay chân vào nước trà là được.”

Tương Nghi và Tiền Nhã Chi ngồi cùng nhau, chung quanh là mấy cô nương trẻ tuổi, tuổi tác mọi người không kém nhiều, tự nhiên cũng có lời, cười cười nói nói một phen, thức ăn này đã bưng lên.

“Cô nương, phải cẩn thận nhiều chút.” Liên Kiều đứng một bên chia thức ăn, có chút bận tâm.

Tương Nghi cười cười, chỉ bát canh ở giữa: “Múc cho ta chút canh.”

Trong thức ăn là không có khả năng gian lận, dù sao có nhiều người như vậy cùng dùng cơm, thả đồ trong thức ăn, vậy người cả bàn này đều sẽ có chuyện, Tiền Lư thị còn không đến mức ngốc như vậy, chắc chắn sẽ chỉ động tay chân trong cơm hoặc là trong nước trà thôi. Tương Nghi đã quyết định phải vạch trần âm mưu Tiền Lư thị ra, cũng chỉ có thể làm bộ trúng kế.

Thức ăn nàng muốn Liên Kiều lấy nhiều chút cho nàng, giả bộ ăn ăn uống uống, trên thực tế một chút cũng không nhúc nhích, chịu đựng một bữa không ăn cơm cũng không có gì, ít nhất bảo đảm an nguy của mình lại nói. Tương Nghi cười cầm đũa đẩy tới đẩy đi trong chén, chỉ là không ăn, Tiền Nhã Chi ngồi cùng nàng thấy hơi lạ, nhìn nàng một cái: “Nghi muội muội, muội đây là đang làm chi?”

Tương Nghi thấp giọng nói bên tai nàng: “Tỷ chớ để ý ta, chờ chút xem kịch vui là được.”

Dùng cơm không lâu, nước trà dâng lên, lại là ma ma quản sự dẫn Tương Nghi tới bưng mâm trà, một chén một chén đưa nước trà đến trong tay khách. Tương Nghi mới cầm chung trà, thì nghe ma ma kia cười nói: “Nghe người mua trà nói, trà này là Hoa Dương xuân đi ra từ Trà Trang Thúy Diệp đó, Lạc tiểu thư phẩm phẩm xem, có phải Hoa Dương xuân chính tông không.”

Thấy ánh mắt ma ma kia chẳng qua là liếc mình, Tương Nghi cười nâng ly trà lên đến, dùng tay áo che kín miệng, làm ra tư thế nhấp trà, chốc lát mới buông chung trà xuống, gật đầu một cái nói: “Là của Trà Trang ta, mùi vị rất chính, không sai được.”

“Hóa ra đây là Hoa Dương xuân, ta nếm thì thấy mùi vị quả nhiên tốt.” Có tiểu thư ngồi cùng bàn kinh ngạc nhìn một cái, nhìn Tương Nghi cười: “Lạc tiểu thư thật đúng là giỏi quá.”

Tương Nghi cười cười: “Đều có người giúp ta thôi.”

Liên Kiều cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai Tương Nghi: “Cô nương, ma ma kia đi xa mấy bước, nhưng ánh mắt kia như cũ ở trên thân thể ngài, phân nửa cũng không chịu buông lỏng.”

Xem ra bên trong nước trà này đúng là có vấn đề rồi. Lại dùng Hoa Dương xuân, đúng là chịu tốn tiền vốn, mình không làm bộ làm tịch phối hợp một chút, phần khổ tâm này của Tiền Lư thị kia sẽ uổng phí. Tương Nghi lấy tay đỡ đầu, yếu ớt hừ một tiếng: “Sao ta lại hơi choáng váng đầu, Liên Kiều, dìu ta đứng lên, chúng ta chuẩn bị về.”

Trong góc chui ra một người đến, duỗi tay vịn chặt nàng: “Biểu tiểu thư, ngài là muốn nghỉ ngơi phải không? Sau giờ ngọ ngày xuân là hơi mất sức, xuân mệt xuân mệt, tuổi nhỏ cũng tham ngủ, lão bà tử dẫn ngài đi vào trong buồng nghỉ ngơi chốc lát, tinh thần tốt rồi lại đi khách sảnh xem cuộc vui.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.