Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 240: Chương 240: Chương 236




Người trong lòng nên trường tương tư thủ, những lời này xoay trong đầu Tương Nghi suốt cả buổi tối, đến nửa đêm, nàng cũng không thể chợp mắt.

Dương lão thái gia đối với việc Gia Mậu và Bảo Trụ muốn đi theo Ca Lạp Nhĩ đến Bắc Địch rất là tán thưởng: “Vậy mới tốt chứ, nam nhi nên ra sức vì nước! Các con tết cũng không ngoài việc theo chân người lớn tế bái tổ tiên, ngoài ra cũng không có chuyện gì hay mà làm, ăn ăn uống uống, đi theo đám kia hồ bằng cẩu hữu của các con uống rượu khoác lác, không phải là đang lãng phí thời gian sao!”

“Ông nội, ông kể rõ ràng với mẹ con, con lập tức đi ngay viết thư, xin ông nội giao cho mẹ thay con.” Bảo Trụ nghe ông nội tán thành mình đi Bắc Địch, trái tim mới an định lại, mẹ viết thư tới giục hắn trở về, thúc giục hắn xin nghỉ trở về với Thôi đại tướng quân, hắn vẫn không nghe theo lời mẹ dặn, lần này lại không trở lại kinh thành ăn tết, chỉ sợ mẹ sẽ hết sức oán hận rồi: “Con giúp Ca Lạp Nhĩ giải quyết xong Bắc Địch, sẽ về kinh thành đi thăm mẹ, ông nội giúp con nói với mẹ nha.”

Dương lão thái gia cười ha ha: “Đó là tự nhiên.”

Gia Mậu cũng nhờ Dương lão thái gia với nói một câu với ông bà nội, hắn căn bản cũng không muốn viết thư về —— viết thư về kết quả là trưởng bối mắng một trận thôi, còn không bằng để cho Dương lão thái gia đi giải thích, bọn họ có bối phận như nhau, dù sao phải nhìn mặt mũi của ông, cho dù có giận cũng không tiện phát ra.

Cứ quyết định như vậy, Phương tẩu phụng bồi Tương Nghi ở Ngọc Tuyền Quan chờ bọn họ trở lại, Liên Kiều đi theo Gia Mậu Bảo Trụ và Ca Lạp Nhĩ đi Bắc Địch, ngày mai Lâm Mậu Dung theo Dương lão thái gia trở lại kinh thành.

Tương Nghi giương mắt ngắm Gia Mậu, thấy sắc mặt hắn nhàn nhạt, phảng phất không có nửa phần thần sắc trách tội, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an như cũ, buổi tối nằm dài trên giường, làm thế nào cũng không có cách chìm vào giấc ngủ.

Chuyện ngày hôm nay, lướt qua đầu của nàng, phảng phất như hình vẽ tươi sáng, thế nào cũng không xóa được, nàng nhớ ánh mắt Gia Mậu, nhìn mình thật sâu, như có điều suy nghĩ.

Nàng cũng không phải là không muốn đi cùng hắn, chẳng qua là... Tương Nghi nắm chặt đệm giường, trong lòng hối tiếc không chịu nổi, khi đó Phương tẩu nói nàng tư chất không đủ, không thể tập võ, nàng cũng buông thả bản thân, chỉ là theo chân luyện chút căn cơ, thuật thổ nạp dưỡng sinh hộ thể, nếu biết chuyện tương lai, nàng dù thế nào cũng sẽ yêu cầu học chút công phu phòng thân.

Tiếng đệm giường vang vốn rất nhỏ, nhưng trong ban đêm yên tĩnh này lại hết sức chói tai, Liên Kiều trên giường nhỏ đối diện trở mình, ánh mắt nhìn sang Tương Nghi: “Cô nương, sao vậy? Ngài không ngủ được?”

Tương Nghi gật đầu một cái: “Trong nội tâm của ta giống như có thứ gì, luôn không có cách nào ngủ.”

“Cô nương, không bằng ta đi ra ngoài với ngài một chút?” Liên Kiều xoay mình đứng lên, sờ y phục, bắt đầu cài nút áo hoa, một trận tiếng vang tất tất tốt tốt: “Ta cũng không ngủ được nữa.”

Tương Nghi vén chăn lên ngồi dậy: “ Được.”

Hai người mặc xong y phục đi ra ngoài, rón rén bước qua hành lang dài dằng dặc, lúc sắp đến cửa phòng Gia Mậu, thì nghe đến bên trong truyền đến một tiếng tằng hắng, Tương Nghi không tự chủ được đứng lại, nhìn qua cửa sổ phòng hắn.

Một đường đèn hơi vàng xuyên qua cửa sổ, soi ra màu bụi bẩn trên hành lang, hóa ra Gia Mậu còn chưa ngủ, Tương Nghi đứng bên cửa sổ bên trên, trái tim “Bịch bịch “ nhảy dồn dập. Nàng gõ cửa sổ một cái, thấp giọng nói: “Gia Mậu, chàng còn chưa nghỉ ngơi sao?”

“Két” một tiếng, cửa mở ra, Gia Mậu đứng cạnh cửa, mắt sáng quắc nhìn nàng.

Tương Nghi đứng đó, cũng không nháy mắt nhìn Gia Mậu, tâm trạng vui vẻ và khổ sở xuôi ngược trong lòng, khiến cho nàng cơ hồ nói không ra lời.

Liên Kiều rất là thức thời, lặng lẽ lui về phía sau một bước: “Cô nương, ta ở hành lang này, ngài và Dung Đại thiếu gia nói xong muốn về phòng thì gọi ta một tiếng.”

Gia Mậu nắm cổ tay nàng: “Tương Nghi, đi, chúng ta ra ngoài đi dạo.”

Tương Nghi khẽ gật đầu, hai người tay nắm tay đi xuống lầu, mặc dù tiếng bước chân không lớn, nhưng đi lên gỗ kẻo kẹt vang dội, trong bóng đêm thật sâu nơi này, từng bước từng bước đều là thanh thúy có tiếng. Hai người tay cầm tay, khí tức ấm áp chuyển động ở đầu ngón tay, từ trên tay hắn chạy ra, đến trong lòng của nàng.

Đầu mùa đông tây bắc hơi giá rét, trên đất một mảnh ngân sương như nước, nhưng trăng sáng lại là vàng đen quỷ dị, còn có một tầng đỏ ửng sâu đậm, phảng phất là trứng vịt muối tiết Đoan Dương, chỉ là không êm dịu như vậy.

“Tương Nghi, nàng làm sao vậy? Không ngủ được?” Gia Mậu thận trọng đặt tay Tương Nghi trong tay mình, chà xát mu bàn tay mịn màng của nàng: “Bên ngoài lạnh hơn trong phòng, chúng ta vừa trò chuyện vừa đi trở về.”

“Gia Mậu, chàng có trách ta không?” Tương Nghi do do dự dự mở miệng, cảm thấy hơi chật vật, rõ ràng mình cũng chưa làm xong, mạnh mẽ bức bách Gia Mậu nói mình làm không sai sao? Nàng đột nhiên cảm thấy mình quá mức ích kỷ, không bằng cả Liên Kiều.

“Trách nàng? Trách nàng cái gì?” Gia Mậu cười chúm chím nhìn Tương Nghi, khẽ lắc đầu một cái: “Nàng muốn đi theo, ta cũng không nỡ, sợ nàng một đường chịu khổ, sợ nàng không tránh khỏi sương lạnh Bắc Địch. Nàng nên ở tại Ngọc Tuyền Quan, mà không phải đi theo chúng ta đi chịu khổ, Tương Nghi, nàng đừng nhắc lại chuyện này nữa, đồng ý với ta, chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để ta lo lắng.”

“Gia Mậu...” Hắn nói như vậy, Tương Nghi càng thấy khó chịu, nghe giọng Gia Mậu, đi Bắc Địch chẳng qua là trên đường có nghèo khổ mà thôi, sao nàng có thể yên tâm thả ý để cho hắn đi Bắc Địch mà mình ở Ngọc Tuyền Quan chờ tin của hắn? Tựa như có một mồi lửa ném trên cỏ khô héo, “Hô “ một tiếng đốt, Tương Nghi chỉ thấy được đầu óc của mình nóng lên, nàng dùng sức tránh thoát tay của mình ra, khiếp khiếp mở ra, tưởng tượng dùng cách Liên Kiều ôm lấy Ca Lạp Nhĩ mà ôm Gia Mậu, nhưng hai tay mở ra, làm thế nào cũng không khép lại được, nàng kéo lấy hai bên y phục Gia Mậu, cứng ngắc dừng lại ở đó.

“Tương Nghi, nàng làm sao vậy?” Gia Mậu thấy sắc mặt Tương Nghi hơi kì lạ, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: “Chẳng lẽ nàng muốn ôm ta?”

Trong lòng bỗng nhiên động một cái, Tương Nghi chỉ cảm thấy cả khuôn mặt đều đỏ một mảnh, nàng cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Ai muốn tới ôm chàng, chớ có tự mình đa tình, ta chẳng qua là muốn nhìn chàng có mặc đủ y phục không.”

Gia Mậu chợt đưa tay ra, ôm Tương Nghi vào trong ngực, dán lỗ tai của nàng thấp giọng nói: “Nàng đưa tay ra sau lưng ta, như vậy thì có thể ôm lấy ta rồi.”

Tương Nghi cảm giác mình rơi vào trong một lồng ngực ấm áp, cho dù cách nhiều y phục như vậy, nàng vẫn cảm nhận được nhịp tim hữu lực của Gia Mậu. Ánh mắt Gia Mậu chạm váo ánh mắt của nàng, triền miên không ngừng, để cho e lệ của nàng từ từ biến mất, nàng bắt đầu duỗi thẳng hai tay, vững vàng ôm lấy hông của Gia Mậu: “Gia Mậu...” Giọng của nàng dần dần kiên định: “Ta cũng muốn cùng chàng đi Bắc Địch, ta không muốn tách khỏi chàng.”

“Nhưng là...” Gia Mậu không nghĩ tới Tương Nghi sẽ nói lời như vậy: “Nhưng thân thể nàng yếu đuối, sao có thể chịu nổi, nàng ở Ngọc Tuyền Quan chờ chúng ta về.”

“Không không không, ta không thể ở chỗ này chờ, Liên Kiều có thể đi, ta có Phương tẩu che chở cũng có thể đi. Ta nghĩ rất lâu, Bắc Địch và đại chu cũng không phải thành lũy rõ ràng, không người qua lại, có một thương đạo, chúng ta có thể làm bộ là buôn bán lá trà, vậy thì sẽ không quá lộ liễu.” Tương Nghi trong nháy mắt cố chấp lên: “Chúng ta nên ở chung với nhau, sao có thể chia lìa? Gia Mậu, đồng ý đi, để cho ta đi Bắc Địch.” Đầu của nàng nằm trên bả vai Gia Mậu, vừa cảm thụ ôn tình của hắn, vừa nhỏ giọng nói: “Ta cũng phải đi với Liên Kiều.”

“Buôn bán lá trà? Điểm này thì có thể được.” Gia Mậu có vài phần ngạc nhiên: “Tương Nghi, sao nàng nghĩ đến việc này?”

“Lúc ta ở kinh thành, đã muốn phải mang trà thô bán đến Bắc Địch, người Bắc Địch thích uống trà sữa, hầu như mỗi ngày bọn họ đều uống một hai lần, nếu có thể làm ăn ở Bắc Địch, vậy nhất định có thể kiếm một số bạc lớn.” Ánh mắt Tương Nghi tỏa sáng lấp lánh, trên gương mặt hơi hơi sinh ra màu đỏ nhàn nhạt: “Chúng ta có thể vừa làm ăn, vừa thương thảo với những người Bắc Địch trong tối, như vậy sẽ không bị người nhìn ra được, che giấu thân phận.”

“Tương Nghi, chỉ có lúc nàng nói đến buôn bán mới có thể có tinh thần như vậy, giọng nói cũng lớn rồi.” Gia Mậu thở dài một cái, ôm sát Tương Nghi, nói thật nhỏ bên tai nàng: “Có thể lớn tiếng nói ta thích Dung Gia Mậu không? Nhiệt tình như Liên Kiều đối với Ca Lạp Nhĩ vậy?”

“Gia Mậu!” Tương Nghi giãy dụa người, quả thực rất ngượng ngùng, để cho nàng cao giọng nói những lời này, nàng hai đời cũng từ chưa thử qua. Ánh mắt của Gia Mậu nhìn chằm chằm nàng, để cho nàng càng quẫn bách, nàng hắng giọng: “Gia Mậu...”

“Nàng không muốn nói, vậy chính là không thích ta.” Gia Mậu thở dài một cái: “Tương Nghi, trong đáy lòng nàng cũng không có ta.”

“Ta thích Dung Gia Mậu! Ta thích Dung Gia Mậu!” Giọng nói thương cảm của Gia Mậu khiến Tương Nghi khổ sở một hồi lâu, nàng liều mạng, nhắm mắt lại hô lên. Câu này vừa ra khỏi miệng, toàn thân cũng buông lỏng không ít, nàng kinh ngạc mở mắt, lại thấy mặt của Gia Mậu ở ngay trước mặt mình, phủ đầy đôi mắt trong suốt ấy là ấm áp như ngày xuân.

“Ta thích nàng, Tương Nghi.” Gia Mậu nhẹ nhàng nói ra một câu này bên tai nàng, môi hơi hơi đụng lỗ tai của nàng, khí tức ấm áp quanh quẩn bên tai của nàng, để cho nàng ngứa ngáy một hồi lâu: “Ta thích Lạc Tương Nghi, thích hai đời, đời trước ta không quý trọng nàng thật tốt, đời này dù thế nào ta cũng sẽ không để cho nàng chạy đi.”

“Gia Mậu, ta cũng đã thích chàng hai đời rồi.” Tương Nghi cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, suýt chút nữa thì khóc không thành tiếng.

Một đôi môi mềm mại rơi xuống, mang theo tình ý dịu dàng như nước, Tương Nghi hơi nhắm mắt lại, mở đôi môi cánh hoa của nàng ra, đón nhận sương đêm thơm ngọt trong tối đầu mùa đông.

Đó là dòng suối mát lạnh nhất, đó là dung nham nóng bỏng nhất, đó là sông băng hòa tan hàn băng ngàn năm lao nhanh xuống từ trên núi cao, đột nhiên bạo phát ra, dòng lũ kia đột nhiên tới, một cái chớp mắt đã nuốt mất nàng giữa vô cùng vô tận nhu tình. Nàng đưa tay ôm lấy Gia Mậu, cũng không có ý khác, chẳng qua là tận tình hưởng thụ vui vẻ hắn mang tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.