Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 249: Chương 249: Chương 246




“Tỷ tỷ!” Tương Nghi đi vào phòng, ôm lấy Liên Kiều, cảm giác có nàng ở bên cạnh thực tốt.

Liên Kiều mở to hai mắt nhìn Tương Nghi, kinh ngạc nói không ra lời, ánh mắt một đám nữ tử Bắc Địch bên cạnh một cái, thấp giọng nói: “Cô nương, sao ngươi cũng bị bắt vào?”

“Ta tự yêu cầu tới.” Đầu Tương Nghi cọ xát trên bả vai Liên Kiều, mặc dù mới một buổi tối không gặp Liên Kiều, nhưng giống như đã rất lâu chưa gặp nàng vậy, bây giờ nhìn nàng chân chân thật thật đứng trước mặt mình, trong lòng có thoải mái không nói ra được.

“Cái gì?” Liên Kiều càng giật mình rồi: “Bọn Dung Đại thiếu gia, biểu thiếu gia đều đồng ý?”

Tương Nghi gật đầu một cái, kéo Liên Kiều đi qua một bên: “Chúng ta đến chỗ an tĩnh nói chuyện.”

Buổi chiều quân doanh Tạp Na tới một vị đại nhân, tên là A Nạp Đạt, nhìn qua chức vị không thấp, Ngõa Đăng Luân kia đối với hắn một mực cung kính, không ngừng chắp tay chào.

A Nạp Đạt tới chọn một trăm thị nữ cung phụng nữ thần Hi Tư, từng nhóm nữ tử được mang vào, do hắn xem qua, hắn nói có thể thì ở lại, hắn nói không được thì đứng một bên, chờ nếu có thiếu lại chọn.

“Liên Kiều, Bán Hạ.” Một người lính cầm trong tay danh sách, đọc hai cái tên lên, người trong sân trố mắt nhìn nhau, không nghĩ tới vẫn còn có người lấy loại tên này.

Liên Kiều và Tương Nghi tiến lên một bước, hai người đứng ở nơi đó, duyên dáng xinh đẹp, giống như hai cành liễu non mềm.

A Nạp Đạt híp mắt nhìn một chút, trên mặt nở một nụ cười: “Hai người các ngươi không phải người Bắc Địch chúng ta.”

“Bẩm đại nhân nói, hai tỷ muội chúng ta tuy là người Hán, nhưng ở Bắc Địch cũng có một đoạn thời gian, nghe nói tiết đại hàn muốn tuyển chọn thị nữ cho nữ thần Hi Tư, trong lòng hiếu kỳ, muốn tới xem một chút.” Tương Nghi cười yêu kiều nhìn A Nạp Đạt, một chút cũng không sợ hãi, Lư Thế Phi nói qua, trong lòng vị A Nạp Đạt đại nhân này là nghiêng về phía Ca Lạp Nhĩ, sẽ không gây rắc rối với các nàng.

“Hóa ra là như vậy.” A Nạp Đạt thấy Tương Nghi trấn định như thường, trong lòng cũng khen một câu, chẳng qua là trong miệng vẫn không chịu buông lỏng như cũ, cố ý gây khó khăn: “Các ngươi là hán nữ, chẳng lẽ có tự tin để cho ta chọn trúng các ngươi đi hầu hạ nữ thần Hi Tư?”

“Đại nhân, bất kể là người Bắc Địch hay là người Hán, chỉ cần ở tại Bắc Địch, vậy là một phần tử của Bắc Địch, cũng nên làm vài việc trong tiết đại hàn, có phải không ? Nữ thần Hi Tư là vị thần chí cao vô thượng, có thể đi hầu hạ nàng là vinh hạnh của tiểu nữ, ta tin tưởng đại nhân cũng sẽ không có ánh mắt khác để đối đãi hán nữ chúng ta, nhất định có thể làm việc công bình.” Tương Nghi đứng ở nơi đó, không chút sợ hãi, cười khanh khách nhìn A Nạp Đạt: “Nếu ta cvàùng tỷ tỷ không đạt tới tiêu chuẩn đại nhân chọn lựa, chúng ta tự nhiên thật vui vẻ đi về nhà, nhưng nếu là đạt tới, xin đại nhân đừng để cho chúng ta thất vọng.”

“ Đúng là cô nương miệng mồm lanh lợi!” A Nạp Đạt gật đầu cười: “Hai người các ngươi cũng được chọn rồi.”

“Đa tạ Đại nhân.” Tương Nghi và Liên Kiều thi lễ một cái với A Nạp Đạt, do binh lính dẫn đi tới một bên.

Những cô nương được chọn trúng bốn người ở một gian phòng, chỉ có một giường lớn, rất rộng rất lớn, hai người Tương Nghi và Liên Kiều ngủ một đầu, hai vị cô nương Bắc Địch khác rất tự nhiên ngủ ở một đầu khác, không can thiệp chuyện của nhau.

Ngày cứ trôi qua, chờ đến lúc trời dần dần tối xuống, cuối cùng có thể về phòng của mình nghỉ ngơi. Tương Nghi và Liên Kiều sóng vai đứng ngoài nhà, nhìn không trung cao xa, hai người thở dài một cái.

“Ta nhớ Phương tẩu rồi.” Tương Nghi có vài phần thương cảm, qua nhiều năm như vậy, nàng và Liên Kiều còn chưa bao giờ rời khỏi Phương tẩu, mấy ngày nay cũng chỉ có nàng và Liên Kiều thôi.

“Ta cũng nhớ nàng.” Liên Kiều cũng than thở: “Cô nương, ngươi nhớ không chỉ là một mình Phương tẩu chứ?”

Mặt Tương Nghi hơi đỏ lên, đây là tự nhiên, nàng chắc chắn sẽ không chỉ nhớ một mình Phương tẩu, nàng càng nhớ nhiều hơn, là Gia Mậu.

Cũng không biết bọn Gia Mậu có sắp xếp xong hết chưa, đại sự sống còn như vậy, không phải đang chơi đùa, bất kỳ chi tiết nào cũng phải chuẩn bị thỏa đáng, không thể có nửa điểm lơ là. Người thắng làm vua người thua làm giặc, nếu Ca Lạp Nhĩ là có thể đuổi đại ca hắn xuống vị Hãn Vương, hắn sẽ là người tôn quý nhất Bắc Địch, nếu là kế hoạch lần này thất bại, đừng nói tôn quý, ngay cả tính mệnh cũng không còn.

Tay Tương Nghi nắm thật chặt vạt áo trước ngực, nơi đó có một đồ vật cứng rắn cấn vào tay, đó là tượng nhỏ Gia Mậu đưa cho nàng, nàng cầm sợi dây đeo trên cổ, giấu bên trong quần áo.

Đây là lễ vật Gia Mậu tặng, sờ bức tượng này một cái, đã cảm thấy trong lòng ấm áp, giống như Gia Mậu ở bên cạnh mình, chưa bao giờ cách xa.

Ngày thứ hai các nàng bắt đầu đón nhận đủ loại huấn luyện.

Cung phụng thánh thủy và đóa hoa cho nữ thần thế nào, đọc kinh văn thế nào, hành lễ thế nào, mỗi một việc đều có nguyên tắc, những cô nương kia lúc bắt đầu thì cười vui vẻ, túm năm tụm ba đứng cười cười nói nói, nhưng về sau, từ từ, người nói chuyện ít, trên mặt đều là thần sắc mệt mỏi.

Tương Nghi và Liên Kiều đứng cùng nhau, hai người không cảm thấy có cái gì khổ, thuở nhỏ các nàng đã thành thói quen sinh hoạt bận rộn, bây giờ những chuyện này đối với các nàng mà nói, đã không tính là gì, đặc biệt là hai người bọn họ còn linh hoạt hơn những cô gái kia, đọc kinh văn lưu loát, giọng cũng êm tai, mấy bà tử phụ trách huấn luyện liếc mắt một các thì thấy hai người bọn họ, làm cho các nàng mang đội ngũ bắt đầu tụng kinh.

Thời gian khô khan như vậy qua ba ngày, đến chạng vạng tối ngày thứ tư, huấn luyện xong rồi, Liên Kiều cùng Tương Nghi kết bạn đi về phòng mình, bỗng nhiên có tên lính ngăn cản hai người bọn họ: “Các ngươi thật giống như làm rơi đồ.”

Tương Nghi hơi sửng sờ, nhìn mình và Liên Kiều: “Chúng ta không mang thứ gì đi ra.”

Người lính kia chuyển ngón tay một cái, một cuộn giấy nho nhỏ rơi vào trong tay Tương Nghi, nàng hơi ngạc nhiên, nhìn người binh lính kia, chỉ thấy sắc mặt hắn như thường, tựa hồ không có nửa chỗ đặc biệt.

“Các ngươi đứng ở chỗ này làm chi?” Bên cạnh có người thét to một tiếng: “Nhanh trở về phòng mình đi! Chớ có dừng lại trên đường!”

Tương Nghi liếc mắt nhìn một chút, một phó tướng đang đi tới bên này, nàng không dám ở lại nữa, vội vàng kéo Liên Kiều chạy thật nhanh về gian phòng của mình, còn chưa tới cửa, đã bị cô nương hai Bắc Địch ngăn chận: “Hai người các ngươi nói chuyện với binh lính, chẳng lẽ quên mất lời của Ngõa Đăng Luân tướng quân? Chúng ta phải hầu hạ Hi Tư nữ thần, tâm địa phải thánh khiết, cũng không thể lăn lộn với thứ nam tử xấu xa kia.”

“Ai lăn lộn với bọn chúng?” Liên Kiều hơi giận, những nữ tử Bắc Địch này, mỗi một người xem hai người bọn họ nhìn như đinh trong mắt, có lẽ là cảm thấy khuôn mặt nàng và Tương Nghi tỉ mỉ hơn, càng có thể được chọn làm thị nữ dâng thánh thủy cho nữ thần Hi Tư. Nghe người ta nói, thị nữ dâng thánh thủy, dễ bị Hãn Vương nhìn trúng nhất, cúng tế xong sẽ đi theo Hãn Vương uống rượu, nếu là được lòng của Hãn Vương, cũng sẽ mang về vương cung, nói không chừng thành phi tần hậu cung.

Đây là chuyện một bước lên trời, ai không muốn biến thành tần phi Hãn Vương đây —— nơi này ngoại trừ Tương Nghi và Liên Kiều, sợ rằng mỗi một cô nương tiến vào cũng sẽ loại chuyện này.

“Còn không có? Ta thấy tận mắt đến các ngươi ở một bên nói chuyện, hôn nhẹ thắm thiết kìa!” Nữ tử mũi cao màu xanh biếc kia cười phá lệ vui vẻ: “Ta và Cát Na Nhĩ cùng nhìn thấy, nghĩ đến cũng không thiếu người cũng thấy rồi, ngươi đúng là nói chuyện với binh lính kia, hơn nữa hắn còn nhét thứ gì cho ngươi!”

Hóa ra là bày cái cục, Tương Nghi cười lạnh một tiếng, loại trò lừa bịp ngây thơ này, liếc mắt là có thể nhìn thấu.

“Đi một chút đi, đưa nàng đến chỗ Ngõa Đăng Luân tướng quân, để cho cũng ghi ở trong lòng, nói nói với A Nạp Đạt đại nhân, cô gái như vậy, căn bản không xứng làm thị nữ dâng thánh thủy!” Cô nương Bắc Địch kia nói hết sức kích động, giống như Tương Nghi phạm vào sai lầm to lớn vậy, mắt to nhìn Tương Nghi và Liên Kiều, trên mặt là cười lạnh.

“Đi thì đi.” Tương Nghi đứng thẳng tắp, ai muốn đi làm thị nữ dâng thánh thủy kia chứ? Nghĩ đến phải đi theo những vương công quý tộc kia uống rượu, Tương Nghi rất không thích, có thể tránh thoát thì tránh đi, nàng một chút cũng không muốn đi.

“Đi một chút đi!” Mấy cô nương Bắc Địch bên cạnh chen nhau lên, bị Liên Kiều dùng sức khều một cái, mọi người ngươi chen chúc ta ta chen chúc ngươi không đứng vững, lảo đảo nghiêng ngã ngã lăn: “Ngươi hán nữ này, sao lại đánh người?”

“Ai đánh các ngươi? Rõ ràng là tự các ngươi không có dừng bước!” Liên Kiều khinh miệt nhìn các nàng: “Không phải muốn đi tìm Ngõa Đăng Luân tướng quân sao? Đi thì đi, ai sợ ai?”

Mọi người hò hét ầm ỉ xúm nhau tới chỗ Ngõa Đăng Luân, nói chuyện này ra, Ngõa Đăng Luân cũng không phải là kẻ hồ đồ, nhìn mấy cô nương Bắc Địch kia cười lạnh một tiếng: “Các ngươi là mỗi ngày quá rảnh rỗi hay sao? Xem ra ngày mai hẳn là luyện tập nhiều thêm, nếu không có chút thời gian rảnh rỗi các ngươi cầm đi bảy muốn tám nghĩ, cũng thật đáng tiếc.”

Mấy cô nương Bắc Địch sắc mặt trắng bệch, không dám mở miệng nói chuyện nữa.

“Chọn ai đi làm thị nữ dâng thánh thủy, đó là do A Nạp Đạt đại nhân quyết định, không có chút quan hệ nào với các ngươi.” Ngõa Đăng Luân quét mắt nhìn mấy người kia : “Các ngươi muốn được chọn, vậy trước tiên luyện tập thật giỏi đi, đừng làm những chuyện này nữa.” Hắn đưa tay với Tương Nghi: “Đưa giấy ra.”

Tương Nghi đưa cuộn giấy qua, Ngõa Đăng Luân mở ra xem, bên trên viết mấy chữ: Ta thích ngươi.

Chữ viết thanh tú, không như nam tử viết.

“Đây còn không phải là các ngươi chơi thủ đoạn nham hiểm?” Ngõa Đăng Luân cười ha ha, nhìn mấy cô nương này chơi mánh khóe, chuyện này cũng không có làm xong, còn muốn đi gài tang vật? Dù thế nào cũng nên để cho người lính kia tự viết lên mấy chữ, không nên là do các nàng tự mình động bút.

Nhìn một chút Tương Nghi cùng Liên Kiều, Ngõa Đăng Luân trong lòng thầm nghĩ, hai cô nàng này quả thật không tệ, đáng tiếc là hán nữ, cũng không biết A Nạp Đạt đại nhân có thể chọn các nàng đi dâng thánh thủy không, bình thường thì, đi ở phía trước càng dễ được Hãn Vương và vương công quý tộc thấy hợp mắt, nếu hai người này đi ở phía trước, chỉ sợ không ít người sẽ động tâm.

“Mấy người các ngươi vu hãm người khác, dựa theo quy củ thì phải trách phạt nặng nề, chỉ là xem hai ngày nữa là tiết đại hàn, đến lúc đó thiếu mấy thị nữ ta cũng không gánh trách nhiệm nổi, tạm thời miễn đi trách phạt của các ngươi, nếu còn có lần sau, cũng đừng trách ta không khách khí, ta tùy ý kéo mấy người dự khuyết tới, cũng sửa trị được bọn ngươi rồi.” Ngõa Đăng Luân trợn mắt nhìn mấy cô nương Bắc Địch: “Mau mau về phòng của mình đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.