Khi Bảo Trụ đi vào, trong sân ồn ào một mảnh, Lạc Tương Ngọc Lạc Tương Quần Lạc Tương Phồn và một bầy tiểu nha đầu đang chơi đùa, có một nha đầu lớn hơn một chút đang giương nanh múa vuốt muốn các nàng, một người khác lớn một chút đưa tay đứng trước che chở các nàng, vỗ tay hét to: "Ngươi qua đây, ngươi tới thử xem!"
Bảo Trụ nhíu mày một cái, không phải nói Tương Nghi bị bệnh hả ? Nhất định phải tĩnh dưỡng, ồn ào như vậy là tại sao!
Thấy Bảo Trụ, mấy người Lạc Tương Ngọc chạy như bay chạy tới: "Bảo Trụ ca ca, tại sao huynh hôm nay cũng tới?"
"Thấy Tương Nghi không đi Tộc Học, đặc biệt hỏi Hoàng Nương Tử, mới biết nàng bị bệnh, tới thăm nàng." Bảo Trụ cười nhìn mấy vị biểu muội: " Sao lúc này còn chơi đùa ở bên ngoài? Đích tiểu thư của Lạc Phủ nên nhàn tĩnh ôn nhu, ta thấy các ngươi từng người đều rất dã!"
Lạc Tương Quần hé miệng cười một tiếng: "Bảo Trụ ca ca, bị huynh nói một chút, sau này chúng ta đều chỉ có thể an phận ngồi!" Nàng liếc Lạc Tương Ngọc đứng bên kia một cái, kéo Bảo Trụ qua một bên, thấp giọng nói: "Tương Nghi là bị mẫu thân nàng làm hại."
Khóe miệng cong lên, đôi mắt liếc về phía Lạc Tương Ngọc.
Cõi đời này không có gì nahnh hơn tốc độ của lời đồn, tối qua Đại tiểu thư vừa nhuốm bệnh, hôm nay người người đều biết, đại phu nhân mua Hồng Diện hạ thủ, may mà Đại tiểu thư mạng lớn, khẩu vị không tốt, không ăn thứ gì, nếu không đã sớm nhắm mắt xuôi tay rồi.
Lạc Tương Quần cười một tiếng: "Còn có thể nói cái gì ? Chẳng qua nói xấu với Bảo Trụ ca ca thôi."
Bảo Trụ chán ghét nhìn Lạc Tương Ngọc một cái, mặc dù biểu muội này diện mạo rất đẹp, ăn mặc cũng rất giàu sang, nhưng hắn một chút cũng không thích nàng, chỉ cảm thấy nàng và nàng mẫu thân đáng ghét như nhau.
Có mẹ thế nào nhất định có con gái thế ấy, Bảo Trụ hận hận suy nghĩ, nhấc chân đi về phía phòng Tương Nghi.
Tương Nghi đang ngồi ở trên giường, cầm một quyển sách thong thả xem, đứng bên cạnh là một nha hoàn mười một mười hai tuổi, tay nâng một chén thuốc khuyên nàng: "Cô nương, nên uống thuốc rồi, nếu không làm thế nào bệnh mới có thể lên?"
Sáng sớm hôm nay, Lạc lão phu nhân lập tức phái Quá ma ma kêu người môi giới mang theo mấy tiểu cô nương để cho Tương Nghi chọn, trong lòng bà nghĩ, nha hoàn trong viện mình người người đều có chuyện cần làm, nếu phái ra ngoài, chỉ sợ vợ lão đại cố ý tìm một nội gián vào, không bằng trực tiếp mua một đứa vào, cũng chỉ hơn mười lượng bạc thôi.
Tương Nghi thấy Lạc lão phu nhân lại buông tay để mình chọn thì thở phào nhẹ nhõm, nhiều ngày như vậy dán vào bên cạnh Lạc lão phu nhân lấy lòng khoe tài, cuối cùng có hồi báo. Nàng dò xét mấy cô nương, lại hỏi mấy vấn đề, cuối cùng để lại một người: "Ta cho ngươi một tên gọi nhi, kêu Liên Kiều."
Liên Kiều mừng rỡ khôn xiết, vội vàng dập đầu một cái: "Đa tạ cô nương thu dùng."
Huynh trưởng trong nhà sắp thành hôn, trong nhà không có dư bạc, nghĩ tới nghĩ lui đánh chủ ý lên người nàng, bán nàng có thể được chừng mười lượng bạc, cũng có thể kiếm ra một khoản sính lễ rồi. Sau này tự kiếm bạc, còn phải đưa một nửa về nhà để bù đồ xài trong nhà.
Người môi giới dẫn mấy tiểu cô nương còn dư lại đi ra ngoài, vừa kề tai nói nhỏ với Quá mụ mụ: " Đại tiểu thư quý phủ thật là khôn khéo, nhìn chẳng qua chỉ sáu bảy tuổi, sao lại trầm ổn như vậy!" Vừa nãy khi nghe câu hỏi của nàng, câu nào cũng đúng trọng tâm, nắm tay mấy tiểu cô nương của nhìn tới nhìn lui, thần sắc kia, giống như đương gia chủ mẫu.
Quá ma ma nghe người môi giới khen Tương Nghi, cũng lộ vẻ mặt đắc ý: "Đó là dĩ nhiên, Lạc gia đích Đại tiểu thư, sao có thể khác chứ." Dù sao cũng là người lão phu nhân chọn trúng, trong lòng Quá ma ma thầm nói, đây quả nhiên là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, dù sao mẹ đẻ của Đại tiểu thư là người nhà Hoa Dương Tiễn, so với Nhị tiểu thư, không chỉ cơ trí hơn một chút.
"Tương Nghi, sao có thể không uống thuốc ?" Bảo Trụ bước nhanh đến, đặt một cái bọc đồ vật lên bàn : "Muội làm sao?"
Thấy Bảo Trụ sang đây thăm nàng, Tương Nghi cũng lấy làm kinh hãi, sao lại kinh động Bảo Trụ rồi ? Liên Kiều vội vàng lấy ghế : "Biểu thiếu gia mời ngồi."
"Làm sao ngươi biết ta là biểu thiếu gia?" Bảo Trụ cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn Liên Kiều một cái: "Tương Nghi, nha đầu này là mới tới?"
"Dạ, nàng kêu Liên Kiều, tên này có dễ nghe không ?" Tương Nghi cũng cảm thấy bất ngờ, không nghĩ tới Liên Kiều cơ trí như vậy, sao lại biết Bảo Trụ là biểu ca của nàng.
Liên Kiều xoay người pha trà, trong miệng đáp: "Nếu không phải biểu thiếu gia, sao biết có thể vào trong khuê phòng cô nương ?"
Tương Nghi tròn mắt, trong lòng suy nghĩ, nếu Liên Kiều này có thể thật lòng thật dạ với mình, ngược lại cũng là người giúp đỡ tốt. Khi đang suy nghĩ tâm sự mơ mơ màng màng, thì nghe Bảo Trụ đang hỏi nàng: "Giờ muội khá hơn chưa? Khi nào đi Tộc Học đọc sách?"
Tương Nghi ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn Bảo Trụ, thấy hắn mắt to mày rậm trong mắt đều là quan tâm, rất cảm kích, cười đáp: "Hôm nay muội thấy tốt hơn nhiều, dự định ngày mai sẽ đi rồi, một ngày không gặp Hoàng Nương Tử, trong đầu còn treo mấy chữ trong sách đây."
" Ừ, cũng được, muội ở nhà cũng bực bội đến hoảng, không bằng sớm đi ra ngoài một chút." Bảo Trụ gật đầu một cái: "Tổ mẫu huynh hôm nay còn đang hỏi muội thì sao, nếu ngày nào rảnh rỗi, muội hãy đi thăm bà, ta cảm thấy bà vẫn rất thích muội."
Ở trong lòng Tương Nghi, hình như Dương lão phu nhân còn thân thiết hơn Lạc lão phu nhân. Có lẽ người càng không ở chung với nhau, lại càng nghĩ đối phương tốt hơn, Tương Nghi nhớ lại Dương lão phu nhân, luôn cảm thấy bà rất là hiền hậu, người còn biết kinh doanh nữa, mạnh hơn tổ mẫu của mình Lạc lão phu nhân không biết bao nhiêu lần.
Nàng rất vui lòng đi gần gủi Dương lão phu nhân, nếu thật sự được Dương lão phu nhân coi trọng, vậy mình còn có thể yêu cầu bà cho mình nhiều chủ ý chút. Tương Nghi ngồi đó, cúi đầu nhìn ngọn đèn lồng ở mép giường, trong lòng mơ mơ màng màng suy nghĩ, có lẽ còn có một chút, mà mình không muốn thừa nhận, có thể lại không thể không thừa nhận, Dương lão phu nhân là bà ngoại Gia Mậu, là người thương yêu Gia Mậu, giống như, cũng biến thành bà ngoại mình.
Gia Mậu... Ngón tay của nàng không khỏi nhẹ nhàng phất qua ngọn đèn lưu ly này, cảm giác lạnh băng của ngọc lưu ly, lạnh lùng sáng bóng, bên trên hiện rõ ngón tay mịn màng của nàng, từng đoạn từng đoạn ở đó, giống như măng non.
"Hừ, thật là có mẹ thế nào thì có con gái thế đó." Ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh lùng, Tương Nghi ngẩng đầu, thấy Lạc Đại phu nhân dắt Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn đứng ở cửa nhìn nàng, đôi môi thật mỏng kia chuyển động rất nhanh: "Ngươi với ngươi mẹ một tánh tình như nhau, còn nhỏ tuổi đã câu được nam nhân chui vào phòng ngươi."
Tương Nghi lẳng lặng ngồi ở đó, một câu nói cũng không nói, Lạc Đại phu nhân đây rõ ràng là tới gây phiền phức, mình tức giận với nàng, người đắc ý là Lạc Đại phu nhân. Tròng mắt trắng đen rõ ràng của nàng lạnh lùng nhìn Lạc Đại phu nhân, vẻ mặt có một loại lạnh lùng không nói ra được, Lạc Đại phu nhân nhìn thấy không khỏi ngẩn người: "Ôi ôi ôi, ngươi nhìn cái gì mà nhìn, ngươi cho rằng ánh mắt ngươi rất đẹp sao ? Chẳng qua là hai con như cá chết thôi! Một đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm người ta, coi chừng bị chế giễu đấy!"
Liên Kiều đang lau bàn, lúc này đi tới bên cửa run lên khăn lau trong tay, tro bụi bay lên, một mảng lớn dồn dập, thẳng tắp bay lên mặt na người đứng ở cửa đích. Lạc Đại phu nhân dắt tay của Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn vội vàng tránh sang một bên, chỉ Liên Kiều mắng lên: "Không có mắt phải không ? Không thấy ta đứng ở chỗ này!"
"Xin hỏi vị phu nhân này là ai ?" Liên Kiều tò mò nhìn Lạc Đại phu nhân : "Sao vô duyên vô cớ chạy tới chúng ta cửa nhà Cô Nương chửi đổng hả?"
"Ngươi không biết ta là ai?" Lạc Đại phu nhân giận sôi lên, một tay chỉ vào mũi của mình nói: "Ta là đại phu nhân Lạc Phủ này, là mẹ con ma bệnh này, ngươi nghe kỹ cho ta, lần tới thấy ta, cần phải cung kính gọi ta là đại phu nhân, biết không!"
Liên Kiều ngước đầu, nhìn Lạc Đại phu nhân, giật mình trợn to hai mắt: "Đại phu nhân ? Vậy vừa nãy ngươi chửi mình làm chi? Cái gì giống như mẹ ngươi, tuổi tác nhỏ đã câu được nam nhân vào phòng mình... Làm gì có ai chửi mình như vậy chứ?"
"Ba " Một tiếng thanh thúy, bàn tay Lạc Đại phu nhân đánh lên mặt của Liên Kiều: "Không biết điều, ta mới không phải mẹ ma quỷ này! Nếu không phải ngươi mới tới, ta sẽ đánh cho ngươi tìm răng khắp nơi!"
Tương Nghi cật lực đi xuống từ trên giường, nhờ Lưu mụ mụ đỡ, lung la lung lay đi bên người tới Liên Kiều, giọng nói yếu ớt nói với Lạc Đại phu nhân: "Mẹ, Liên Kiều mới vừa tới, miệng như vậy chớ không xấu bụng, xin ngươi bỏ qua cho nàng. Nhưng mà, Tương Nghi lại có lời muốn nói." Đôi mắt nàng lẳng lặng nhìn Lạc Đại phu nhân, gằn từng chữ: "Mẹ thường nói mình tâm thẳng miệng nhanh, nhưng xin đừng có ý đồ dùng lý do lòng thẳng miệng nhanh này bịa đặt mẹ ruột của ta. Mẹ ruột của ta, là con gái nhà Hoa Dương Tiễn, nhà Hoa Dương Tiễn, chưa bao giờ là nữ tử không biết kiểm điểm trong miệng mẫu thân nói, xin mẹ lúc nói chuyện suy nghĩ một chút, không nên bất kính với người chết, dù thế nào đi nữa, ngày lễ ngày tết mẹ vẫn phải cúi đầu hành đại lễ với bài vị mẹ ruột ta."
Lạc Đại phu nhân đứng ở nơi đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lời nói của Tương Nghi đâm thẳng vào trong lòng của nàng.
Đúng, số của Tiền thị kia, chết cũng còn đè mình, mỗi lần giổ tổ, nàng sẽ cung kính hạ bái bài vị Tiền thị, quả thực khiến nàng không dễ chịu, có mấy lần trong đầu nàng có suy nghĩ muốn len lén ném bài vị Tiền thị ra, chẳng qua là cuối cùng vẫn không có can đảm đó —— ném ra thì thế nào, bọn họ sẽ làm một cái bài vị mới, trên gia phả, vẫn viết tên Tiền thị trước.
Nàng chỉ là một vợ kế, thân phận so với Tiền thị, hình như thấp hơn một bậc.
Lạc Đại phu nhân trợn mắt nhìn Tương Nghi nửa ngày, lúc này mới nổi giận đùng đùng xoay người, mang theo Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn đi thật nhanh. Liên Kiều chờ nàng đi ra, ôm lấy Tương Nghi, thấp giọng nói: "Cô nương, cô nương, sao ngài có thể tốt như vậy, đại phu nhân đối với ngài quả thực quá..."
Một giọt lệ nóng rơi trên mặt Tương Nghi, nàng giơ tay lên lau, không chút hoang mang nói: "Không có gì, Liên Kiều, ta không sợ nàng." Giương mắt nhìn Liên Kiều, thấy đôi mắt đen của nàng một nhầy nhụa, tỏa sáng lấp lánh, hoàn toàn không có dáng vẻ ngu dốt. Tương Nghi khẽ mỉm cười: "Từ đầu ngươi đã biết nàng không phải mẹ ruột ta, có đúng không?"
Liên Kiều gật đầu một cái: "Ta nghe Lưu ma ma nói."
"Vậy ngươi còn nói nàng như vậy!" Tương Nghi nghĩ lại khi Lạc Đại phu nhân bị Liên Kiều nói đến mặt biến sắc, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Ngươi ăn gan báo hả?"
"Ta không thích nàng." Liên Kiều móc từ trong túi ra một cái khăn xoa mắt: "Ta mới không sợ, bây giờ ta là nha hoàn thiếp thân của cô nương, dĩ nhiên là phải giúp cô nương."