Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 119: Chương 119: Có đồ tốt không lo phương pháp




”Tốt lắm tốt lắm, Tả đại tiểu thư đã mặc y phục xong rồi!” Giọng nói vui mừng của Liên Kiều truyền vào từ bên ngoài, mặt mày đỏ bừng vui vẻ xuất hiện ở cửa: “Quá đẹp, đúng là quá đẹp! Ta sống tới bây giờ chưa thấy qua vị tiểu thư nào đẹp như vậy!”

Liên Kiều vốn muốn nói cho tới bây giờ chưa thấy y phục đẹp như vậy, chỉ là nghĩ phải nịnh nọt Tả đại tiểu thư nhiều nhiều, để cho nàng càng muốn mua y phục này, nên mới đổi lời nói thành chưa thấy tiểu thư nào đẹp như vậy.

Tả phu nhân thấy dáng vẻ kia của Liên Kiều, cặp mắt sáng lên, câu nói kia hình như xuất phát từ chân tâm, trong lòng cũng vui vẻ, đều nói con gái giống mẹ, mình đúng là một mỹ nhân đây. Nàng cười đứng lên, trong miệng khiêm tốn: “ Người đẹp hơn Hạnh nhi nhà ta có nhiều lắm, chẳng qua là ngươi chưa thấy thôi.”

“Đi một chút đi, để cho ta cũng đi nhìn vị tiểu thư Thiên tiên này một chút.” Lâm phu nhân cũng đuổi theo tham gia náo nhiệt, Tả phu nhân thích đến cả lòng bàn chân cũng ngứa ngáy: “Cùng đi nhìn một chút.”

Vừa mới ra ngoài phòng, Trân Lung phường đi vào mấy người, thấy Lâm phu nhân thì rối rít hành lễ: “Lâm phu nhân, hôm nay nghĩ thế nào muốn mời tới thêu phường này tụ họp vậy?” Vừa nói chuyện, vừa quan sát đồ vật để trong Trân Lung phường, trong mắt không khỏi toát ra thần sắc hâm mộ.

“Lưu phu nhân, Phương phu nhân, các ngươi tới thật là nhanh, thiếp mời mới đưa ra, người đã tới rồi.” Lâm phu nhân cười một tiếng, chỉ chỉ Tương Nghi bên người: “Đây là thêu phường con gái nuôi ta mở, sau này mọi người có muốn mua cái gì, có thể tới nơi này nhìn một chút, cái gì cũng tinh xảo cả.”

Lưu phu nhân và Phương phu nhân tò mò đánh giá Tương Nghi, thấy một tiểu cô nương ngây thơ đứng ở nơi đó, nàng hết sức đẹp mắt, tinh xảo đặc sắc như thủy tinh thì vừa ngạc nhiên lại vừa thán phục, tiểu thư nhỏ như vậy, lại có thể một mình đảm đương một phía mở thêu phường!

“Tú đồ trong đây thật là đẹp mắt, thêu như vật sống vậy.” Phương phu nhân vội vàng nịnh nọt một câu, thấy Tả phu nhân đứng sát Lâm phu nhân, cười hỏi “Tả phu nhân tin tức linh thông thật, sao lại biết Lâm phu nhân ở trong Trân Lung phường này? Đuổi tới sớm như vậy?”

Tả phu nhân ngạo mạn ngẩng đầu lên nói: “Cửa hang này mới mở cửa, quản sự nương tử trong phủ chúng ta tới mua đồ! Giờ Hạnh nhi nhà ta đang thử áo cưới, chuẩn bị mua y phục của Trân Lung phường về mặc trong hôn lễ của nàng.”

Nghe những lời này, Tương Nghi yên lòng, Tả phu nhân nói lời này, bất kể giá ynăm trăm lạng bạc ròng này nàng có mua không, ít nhất giá y của Tả đại tiểu thư tóm lại là do Trân Lung phường làm ra.

“Giá y này còn có thể thử trước thời hạn lâu như vậy? Cùng đi nhìn một chút.” Lưu phu nhân khá cảm thấy hứng thú: “Ta thấy rồi chờ lúc Kiều nhi ta lấy chồng, cũng tới Trân Lung phường mua một món.”

Mọi người hò hét ầm ỉ một đoàn, đi về phòng bên trái, Liên Kiều đẩy cửa ra: “Các vị phu nhân mời xem, đây có thể một vị mỹ nhân tuyệt thế không?”

Hai mắt tỏa sáng, giống như có một vòng mặt trời đỏ đang dâng lên, mọi người nhìn Tả đại tiểu thư đứng giữa phòng, đôi mắt không thể dời di, nàng đẹp đến mức mọi người nói không ra lời.

Đều nói làm cô dâu là lúc nữ tử xinh đẹp nhất, Tả đại tiểu thư mặc giá y đẹp hơn lúc mới vào 3 phần, cả người nàng được món y phục đó làm nổi bật lên môi đỏ răng trắng, đôi mắt như ngậm xuân thủy, không biết nhìn về phía nào. Giá y đỏ thẫm như một ngọn lửa càng làm nàng nổi bật hơn, hai phượng hoàng thêu thùa trên người theo cánh tay nàng nhẹ nhàng nâng lên, cũng chậm rãi giương cánh bay, vĩ linh thật dài như muốn bay ra từ trong giá y, mang theo gió mát nhẹ nhàng khoan khoái bay về phía cửa.

Bảo thạch được ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên thấu vào chiếu tỏa sáng lấp lánh, trên đất có từng điểm từng điểm sáng chói, lung lay thoáng động, Liên Kiều đưa chân ra đạp những cái bóng kia, cười hì hì nói: “Tả đại tiểu thư, ngươi đừng động, để cho ta đi lên một viên lại nói!”

“ Áo cưới này... Muốn bao nhiêu bạc?” Mắt Lưu phu nhân trợn cả lên rồi, từ khi có trí nhớ, nàng còn chưa thấy giá y đắt tiền như vậy đâu, đúng là tinh xảo đến mức người ta nói không ra lời: “Đẹp mắt, thật là đẹp mắt!”

Tả phu nhân ngẩng đầu cười một tiếng: “Không mắc, năm trăm lạng bạc ròng, chỉ sợ là Lưu phu nhân coi thường đây.”

“Năm trăm lạng bạc ròng?” Trong lòng Lưu phu nhân lộp bộp, nhưng nhìn giá y kia, không nhịn được hay lại hét lớn một tiếng trong lòng, y phục này đừng nói là năm trăm lạng bạc ròng, dù là sáu trăm lạng bạc ròng, chỉ sợ cũng có người chịu tốn bạc mua đây: “Ta cũng phải mua một món cho Kiều nhi, ngày mai ta sẽ dẫn nàng tới thử đồ.”

“Lưu phu nhân, ngượng ngùng, bây giờ giá y này chỉ có một món, nếu tiểu thư quý phủ muốn, trừ phi là Tả đại tiểu thư cảm thấy không thích hợp, không muốn mua, vậy thì có thể bán tiếp.” Trong lòng Liên Kiều đắc ý, không nghĩ tới giá y này giá cao như vậy, vẫn còn có người muốn cướp mua, cuộc sống của người có tiền thật không phải nàng có thể tưởng tượng ra được.

Lúc mới vào Lạc Phủ, cảm thấy Lạc Phủ được ăn mặc dùng cũng coi là hào hoa xa xỉ, nhưng chờ ra khỏi Lạc Phủ nhìn một cái, lại càng hào hoa xa xỉ hơn, năm trăm lượng một món áo cưới, bao nhiêu người đến mấy năm cũng không kiếm được khoản bạc này, nhưng vị Tả phu nhân và Lưu phu nhân này mắt cũng không nháy ở chỗ này muốn cướp này y phục!

“Chuyện này...” Lưu phu nhân có vài phần cuống cuồng, nhìn Tả đại tiểu thư: “Tả đại tiểu thư, ngươi có hài lòng y phục này?”

Tả đại tiểu thư ôm chặt hai tay, giống như vậy là có thể ôm lấy y phục ngẩng đầu lên làm nũng với Tả phu nhân: “Mẹ, Hạnh nhi muốn mua y phục này, bây giờ lập tức mua lại nha!”

Tả phu nhân cười cười xin lỗi với Lưu phu nhân: “Lưu phu nhân, chúng ta tới trước mua trước, không thể làm gì khác hơn là đắc tội.”

Lưu phu nhân hơi bực mình, đứng ở nơi đó nhìn Tả đại tiểu thư, càng cảm thấy y phục kia thật là đẹp mắt, quả thực rất buồn bực, tại sao mình lại đến chậm một bước chứ? Cõi đời này đồ càng tốt lại càng quý hiếm, trễ một bước cũng không được.

Tả đại tiểu thư hoan hoan hỉ hỉ ôm chặt y phục, mặt mày hớn hở: “Mẹ, mau mau thanh toán bạc, giá y này sẽ thuộc về con.”

Liên Kiều thấy Lưu phu nhân thần sắc thất vọng, đang chuẩn bị đi lên nói chuyện, lại bị Tương Nghi kéo một cái, liếc nhìn nàng một cái, tỏ ý nàng không nên mở miệng nói chuyện, trong lòng Liên Kiều có mấy phần kỳ quái, chẳng qua là cũng không làm ngược ý tứ Tương Nghi, chỉ có thể nuốt câu nói kia vào trong bụng, thật là muốn nói, lại nói không ra miệng.

Bên này Tả phu nhân sung sướng mau mau thanh toán ngân phiếu, Lưu ma ma lại run run một lần, Tương Nghi nhìn thấy thật muốn cười, Lưu ma ma mở cửa hàng một tháng, quả thực cũng là mở tốn sức lực, giờ thấy một ngày làm nhiều vụ mua bán lớn như vậy, dĩ nhiên cảm thấy có chút không dám tin.

Lưu phu nhân và Phương phu nhân phụng bồi Lâm phu nhân nói chuyện một trận, không lâu lắm, lục tục có một ít phu nhân trong thành Hoa Dương đi tới Trân Lung phường, trong nháy mắt trong Trân Lung phường ai ai chen chúc chen đứng đầy người, đều không có chỗ tốt ngồi.

Tới đến, đi đi, đang đi, thêu phẩm trong Trân Lung phường cũng bị mang đi một ít, nhỏ như bản thâu khăn tay túi thơm hà bao, lớn đến bao gối đồ trang trí trang sức vân vân, đến buổi chiều giờ Dậu, mỗi thương hộ đều đóng cửa, Lưu ma ma ôm chặt cái hộp vào trong tay, đôi tay cũng run rẩy: “Cô nương, chúng ta mau mau tới kiểm một cái, cuối cùng hôm nay kiếm bao nhiêu bạc?”

Tần mụ mụ lật lên sổ sách tử từng cái một nhìn xuống đến, trên mặt tất cả đều là cười: “Cô nương, hôm nay khai trương kiếm được không ít đâu, sổ sách này cũng ghi được hai trang! Nhanh nhanh đi tìm tốt chưởng quỹ tới, ta chỉ sợ tự mình nhớ nhiều trương mục lại hồ đồ!”

Lưu ma ma kiểm lại một lần ngân phiếu và bạc trong hộp, lợi nhuận hôm nay tổng cộng là hơn chín trăm hai, theo bên giao hàng Trân Lung phường yết giá, chia một nửa tiền hoa hồng, một ngày lập tức kiếm lời hơn bốn trăm hai. Dĩ nhiên bốn trăm lạng bạc ròng này còn phải kết toán sổ sách Dung Tứ tiểu thư ở Giang Lăng, tính như vậy, hôm nay Tương Nghi kiếm lời hơn hai trăm.

“Cô nương, sao có thể kiếm nhiều như vậy?” Tay ma ma Lưu đang phát run: “Một ngày kiếm hai trăm, một tháng là bao nhiêu? Một năm...”

Tần ma ma gõ hạt châu trên bàn tính đùng đùng một trận: “Một năm có gần bảy vạn lượng bạc.”

Lưu ma ma đẩy cái hộp tới trước mặt Tương Nghi: “Ô nha nha, cô nương, ta cũng không dám cầm cái hộp này rồi, lại có thể kiếm nhiều bạc như vậy? Thật là dọa chết người!” Lưu ma ma vẫn luôn hầu hạ người khác, cho tới bây giờ không số bạc lớn nào qua tay, lần trước tới Hoa Dương giúp Tương Nghi xử lý làm ăn, cũng chỉ có ba trăm lạng bạc ròng làm tiền vốn, bây giờ nghe nói một năm kiếm sẽ có bảy vạn lượng bạc, hù dọa đến nỗi ngay cả cái hộp cũng không dám cầm.

“Ma ma, ngươi vội cái gì.” Tương Nghi cười đẩy cái hộp trở về: “Ngươi chỉ để ý quản sổ sách thật tốt là được!”

Hôm nay có thể kiếm nhiều bạc như vậy, chủ yếu vẫn là mặt mũi của Lâm phu nhân, những phu nhân kia, một người tới cũng mua ít trở về, dĩ nhiên lộ ra làm ăn khá. Nhưng sau cũng không nhất định mỗi ngày có thể nhiều như vậy, có lúc không chừng suốt một ngày một khoản buôn bán cũng làm không thành.

Tương Nghi nhìn một cánh cửa Trân Lung phường chừa lại, trong lòng lo lắng: “Ma ma, Phương tẩu, ta chỉ lo lắng việc làm ăn này sẽ không mỗi ngày tốt như vậy.”

Tần ma ma thấy Tương Nghi hơi nhíu mày, cười một cái: “Cô nương lo lắng là có đạo lý, chẳng qua là làm ăn này khẩn yếu nhất là hàng tốt, hàng tốt thì tự nhiên sẽ có người tới mua, hôm nay chỉ là bắt đầu, những đồ vật kia mua về, so sánh với đồ trong nhà mình, tự nhiên sẽ biết tốt xấu, sau này truyền miệng, danh tiếng Trân Lung phường truyền ra, làm ăn tự nhiên sẽ tốt hơn một chút.”

“Tần ma ma nói đúng!” Liên Kiều tràn đầy phấn khởi nói: “ Chắc chắn làm ăn càng ngày sẽ càng tốt! Đúng rồi, cô nương, không phải Lưu phu nhân muốn mua giá y cho con gái sao? Vì sao ngươi không bảo nàng mang theo con gái tới, để cho thêu nương chúng ta đo cho nàng, sau đó đưa đi Giang Lăng, làm tiếp một món?”

Tương Nghi Tiếu rồi cười nói: “Ta cảm thấy được những phu nhân tiểu thư nhà giàu kia có chung một suy nghĩ, không có được là tốt nhất, nếu là tùy tiện có được, thì không cảm thấy có cái gì sang quý đáng nói. Cho nên ta không để cho ngươi nói, đầu tiên là bởi vì Tả phu nhân vẫn còn, tránh cho để cho nàng cảm thấy giá y này của mình giống như căn bản không trị giá nhiều bạc như vậy, lại muốn cho trong lòng Lưu phu nhân càng là cuống cuồng, càng muốn mua giá y này.”

Phương tẩu tán dương gật đầu một cái: “Cô nương nghĩ rất chu đáo.”

Nhãn châu Liên Kiều xoay động, bừng tỉnh đại ngộ: “ Vậy mấy ngày nữa ta sẽ đưa tin đi Lưu phủ, mời Lưu tiểu thư tới đo người?”

“Cái gì mấy ngày nữa? Ngày mai đi liền.” Lưu mụ mụ hấp tấp lộ người ra từ sau quầy: “Năm trăm lạng bạc ròng đó, không thể chạy như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.