Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 106: Chương 106: Con mắt tinh đời chọn nghề




Bàn cơm được dọn dẹp sạch sẽ, Lưu ma ma bưng chậu rửa chén ở bên ngoài, một bên vểnh lổ tai lên nghe Tương Nghi nói chuyện, trong lòng rất là tự hào, Cô Nương thật là không bình thường, tuổi tác còn nhỏ, ý xấu thì một đống, nhìn thần sắc của Tần ma ma và Phương tẩu, cũng là đang bội phục.

“Ma ma, Phương tẩu, Trà Trang của ta khác với quán trà.” Trong tay Tương Nghi cầm chung trà, cúi đầu nhìn lá trà bên đích, Lưu ma ma chưa kịp đi mua trà, nàng đang dùng là trà Thúy Chi uống, từng mảnh lá ngâm nở, ước chừng lớn như ngón tay út, nhìn là biết không tốt.

“Cô nương có ý là mở Trà Trang bán trà?” Tần ma ma gật đầu một cái: “ Đây cũng có thể, trong nhà giàu sang này thích mua lá trà cao cấp, nếu Hoa Dương không có Trà Trang, vậy cũng mở một nhà thử xem. Chẳng qua là cô nương không cần thiết đả thông hai cửa hàng ra bán trà, đây không phải lãng phí sao?”

“Không không không, ma ma, một chút cũng không lãng phí.” Trong lòng Tương Nghi có vài phần kích động, nàng còn nhớ Trà Trang Thúy Diệp danh chấn kinh thành, đâu chỉ là hai cửa hàng, là nguyên một vườn cầm làm Trà Trang đó.

Đó là không lâu sau khi nàng vào Trường Ninh Hầu Phủ, bỗng nhiên kinh thành nhiều ra một Trà Trang Thúy Diệp, mở trong vườn nhỏ ở tây giao kinh thành. Vườn tuy nhỏ, nhưng bố trí rất tinh xảo, mấy bụi trúc, đường nhỏ thông suốt yên tĩnh, nhà trúc lộ ra một góc từ cây xanh hoa hồng.

Một hàng nhà trúc kia hết sức đơn sơ, có mấy căn phòng, trong mỗi phòng là trà phòng độc lập, có nha hoàn châm trà mi thanh mục tú, trong vườn còn có hai tám giai nhân đang đánh đàn, âm nhạc sâu kín kèm theo hơi nước lượn lờ bay lượn, làm cho người có cảm giác yên lặng không nói ra được.

Muốn thưởng trà ở Trà Trang Thúy Diệp là phải phái người đi tiền đặt cọc mới có thể xếp ngày, Gia Mậu từng mang nàng đi một lần, nàng nhớ rất rõ ràng, nấu là trà búp Minh Tiền. Cô nương pha trà canh giữ ở một góc cúi đầu pha trà, chờ sau ba lần nước sôi mới bưng trà ra, nàng cúi đầu nhìn một cái, lá trà thanh thanh thúy thúy, nước trà trong vắt, một trận thơm dịu từ từ chui vào lỗ mũi.

Gia Mậu thấy nàng thích, để cho Trà Trang bọc mười cân trà búp Minh Tiền đưa đến Trường Ninh Hầu Phủ. Khi đó nàng còn cảm thấy lá trà kia đúng là đắt như vàng, lại mất một trăm lạng bạc ròng một cân, Gia Mậu cười nói: “Một trăm lạng bạc ròng không tính là đắt, nếu là đổi thành nhất kì nhất thương, một trăm lạng bạc ròng còn không được một lượng đâu.”

Lão bản Trà Trang ở một bên hơi cười: “Vị công tử này thật là tinh mắt, nhìn một đã biết là quý công tử, loại trà búp Minh Tiền này không phải bình thường, là lứa trà sớm nhất đến từ khu vực Hàng Châu Tây Hồ, lượt sau nữa, thì không đáng nhiều bạc như vậy đâu, nhìn lá trà một chút thì biết.”

Lá trà nhỏ vụn cuộn tròn trong tay, phía trên còn có long tơ ngân bạch, Tương Nghi nhìn những lá trà kia, nửa tin nửa ngờ, lúc trước nàng đã uống trà, nhưng chỉ là mười lượng một cân, chưa từng thấy lá trà tinh tế như vậy, cầm trong tay xem đi xem lại, chỉ cảm thấy lá trà kia càng nhìn càng đáng yêu.

Hôm nay đi một vòng Hoa Dương, không thấy Trà Trang và thêu phường, Tương Nghi quyết định muốn mở hai loại cửa hang này, thêu phường Tần ma ma và Phương tẩu cũng tán thành, chẳng qua là Trà Trang này, tạm thời các nàng còn chưa biết phương pháp, cho nên không dám tùy tiện gật đầu. Tương Nghi thấy sắc mặt nghi ngờ của hai người, nói ra từng chút từng chút kế hoạch của mình.

“Ma ma và tẩu tử đều nói muốn bán thì phải bán độc môn, hôm nay ta suy nghĩ rất lâu, vì sao Hoa Dương không thấy Trà Trang?” Tương Nghi ngượng ngùng cười cười: “Ta kiến thức ít, chẳng qua là tự mình nghĩ loạn, ma ma và tẩu tử nhìn giúp ta một chút.”

Lá trà là vật không thể thiếu của người Đại Chu, dù là nhà giàu sang hay là bách tính bình dân, trong nhà cũng không thiếu lá trà, mà trong thành Hoa Dương không có Trà Trang, đầu tiên là vì đến ngoại ô Hoa Dương đã núi trà có, đến mùa, nông dân trồng chè gánh lá trà vào thành bán, cơ bản có thể mua trà dùng cả năm trong mùa xuân.

Ngoại trừ nông dân trồng chè bán trà, còn có những tiệm tạp hóa cũng bán trà, rời rạc bày mấy cái bình, bên trong chứa đủ loại lá trà, khách tới mở bình ra, cầm một lá trà đi ra để cho người ta chọn: “Nhìn một chút, trà tiệm ta là không thể tốt hơn nữa đâu!”

“Ma ma, tẩu tử, ta cảm thấy bán trà như vậy, đầu tiên là lá trà không đủ quý giá, vườn trà núi trà gần Hoa Dương không có danh phẩm gì, cũng chẳng qua là lúc đưa ra thị trường rất mới mẻ thôi. Mà trong tiệm tạp hóa kia bán lá trà càng là tốt xấu lẫn lộn, không có cách nào phân biệt, để cho khách có đường chọn lựa.” Tương Nghi nghĩ đến Trà Trang Thúy Diệp kiếp trước, trong lòng có một loại xung động không nói ra được, nàng nhất định phải mở Trà Trang này buôn bán thật tốt.

Người nhà có tiền, chỉ cần là đồ đủ tốt, sẽ không so đo mất bao nhiêu bạc, giống như “nhất kì nhất thương” nổi danh kia, nếu như là hái xuống từ mấy chục bụi cây trà bên cạnh trên nguồn nước suối Tây hồ Linh Ẩn tự, đúng như Gia Mậu nói, một trăm lạng bạc ròng một lượng cũng còn không đủ. Loại này là chuyên cung cấp cho Hoàng thượng hưởng dụng, một năm sẽ không hái hơn hai mươi cân, có thể chảy tới trên thị trường, chỉ trên dưới mười cân, bởi vì tính đặc biệt của nó, cho nên giá cả càng ngày càng cao, sớm một năm không thả bạc đi đặt trước, năm thứ hai căn bản là không mua được.

Không nói loại lá trà kim quý này, cho dù là đại hồng bào Vũ di sơn, phẩm chất tốt, nói ít cũng phải năm sáu chục lượng bạc một lượng, nhưng những nhà giàu sang kia lại mắt cũng không nháy một chút, la hét muốn uống đại hồng bào, giống như không dùng loại trà này đãi khách, thì mất thân phận.

Khi đó trong Trường Ninh Hầu phủ dùng lá trà khác nhau, vợ lẽ Tam phòng nàng không biết, nhưng lại biết vị Dung lão thái gia kia uống là trà búp Minh Tiền trà, Dung lão phu nhân rất tiết kiệm, dùng là Lão Quân Mi, mà Dung đại gia cùng Dung đại phu nhân thì hào phóng, uống là đại hồng bào, khi đó mỗi lần Dung lão phu nhân tới phòng lớn bên này thì đau lòng hơn một lúc lâu: “Đây là đại hồng bào, sao lại uống như nước trong vậy?”

Dung đại phu nhân chỉ cười: “Mẹ, bạc kiếm lời này không dùng, giống như áo gấm đi đâm, ai thấy được mình giàu sang? Ta uống trà này không vì mùi vị của nó, mà vì yêu danh tiếng của nó, để cho người ta thấy thì biết ta sống thoải mái nhàn nhã.”

Dung lão phu nhân nghe lời này, toàn thân run lập cập, nhưng không có phương pháp, vợ lão đại nắm trong tay không ít cửa hàng, hàng năm vào sổ không biết có bao nhiêu, nàng thích uống đại hồng bào, mình cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.

Khi đó Tương Nghi nghe bọn nha hoàn nói chuyện này, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng bây giờ nàng xem xét lại, Trường Ninh Hầu Phủ chỉ là chủ tử các nô tài hàng năm uống trà, chỉ sợ cũng phải mất tới bảy, tám ngàn lượng bạc, khó trách Dung lão phu nhân kia thương tiếc.

Hôm nay vòng vo một vòng trong thành Hoa Dương, trình độ sầm uất của nó không kém Nghiễm Lăng. Nghiễm Lăng thắng ở có một bến tàu nổi tiếng Đại Chu, mấy dòng sông giao hội ở nó nơi đó, cho nên thuyền vận phát đạt, trỡ thành thành thị quan trọng thông thương với nước ngoài. Mà Hoa Dương cách Nghiễm Lăng không xa, Lăng Giang chảy qua Hoa Dương, muốn vận thứ gì, cũng rất thuận lợi, Tương Nghi nghĩ, mở Trà Trang là mua bán kiếm được tiền.

Nàng quyết định muốn noi theo Trà Trang Thúy Diệp kiếp trước, lấy thưởng thức trà ra bán trà.

“Cô nương, thưởng thức trà này... Chỉ sợ sẽ thua thiệt.” Tần ma ma do dự: “Thế nào cũng phải thu ít bạc mới được. “Lá trà thì cũng thôi, nhưng nếu khách chỉ nói muốn uống đại hồng bào, vậy tiền vốn một ly trà mấy hai ba lượng bạc, nhưng là không cầm nổi.

“Có thể tới Trà Trang thưởng trà, không giàu thì sang.” Trong lòng Tương Nghi có dự tính: “Trước tiên chúng ta có thể mượn bảng hiệu Lâm đại nhân dùng một chút, những nghĩ đến chiếm tiện nghi kia dĩ nhiên là không dám tới sinh sự.”

“Vậy cũng được.” Phương tẩu gật đầu một cái: “Cô nương có thể đi bái phỏng Lâm tri phủ, mời một nhà Lâm tri phủ tới thưởng trà trước, như vậy vừa có thể để cho người ta biết đến cửa hàng cô nương có chỗ dựa là Tri phủ đại nhân, vừa có thể để cho nhà giàu thành Hoa Dương cảm thấy hiếu kỳ, cũng muốn tới Trà Trang nếm thử một chút.”

Tương Nghi cười chúm chím gật đầu: “Đúng là ta nghĩ như vậy.”

Hôm nay ở đầu đường thấy Lâm Mậu Chân, mặc dù nói năng hùng hồn với Thúy Chi, tất cả đều phải dựa vào mình đánh liều, nhưng có vài phần trợ lực mình cũng có thể mang ra dùng một chút, không nên thanh cao quá mức, trong lòng Tương Nghi âm thầm quyết định, qua hai ngày xử lý xong đồ trong cửa hang rồi đi chỗ Lâm tri phủ đưa tiền bảo hộ, sau này ở Hoa Dương không thể thiếu phải dựa vào hắn.

“Cô nương, không bằng ngươi viết đưa phong thư đưa đi kinh thành, mời lão phu nhân thay ngươi xem một chút? Ta nghĩ rằng có chủ ý của lão phu nhân, cô nương làm ăn nhất định sẽ tốt hơn một chứ.” Tần ma ma suy nghĩ một chút, cảm thấy Tương Nghi cần phải để cho Dương lão phu nhân tới xem một chút, một lần muốn mở hai cửa hàng, đầu nhập hơi lớn, lại sợ có nguy hiểm.

“Được.” Tương Nghi tiệm một chút đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, đưa một văn kiện khẩn cấp cho lão phu nhân, mấy ngày nay chúng ta xử lý hàng Lưu ma ma và Thúy Chi thu vào trước, sau đó mời thợ thủ công tới xem một chút, hai cửa hàng này đả thông nên đổi thành dáng vẻ thế nào, sân phía sau nên tu sửa thế nào.”

“Sân cũng phải sửa?” Tần ma ma và Phương tẩu nhìn lẫn nhau một chút: “Cô nương định ở đến trong trà trang?”

“Không không không, ta ở bên thêu phường này, khu nhà nhỏ Trà Trang kia ta lấy rồi có chỗ dùng.” Tương Nghi khẽ mỉm cười: “Đến lúc đó các ngươi sẽ biết.”

“Được, cô nương ngươi nghĩ xong trước, viết thơ cho lão phu nhân, nhìn một cái xem bà nói thế nào.” Phương tẩu đứng lên: “Bây giờ ta đi bên ngoài cửa hàng xem lại đồ vật, đồ trên giá hàng quá hỗn loạn rồi, phân biệt sửa sang lại, ngày mai bắt đầu thanh lí hàng hóa, làm trống cửa hàng lại nói.”

Quả thực Lưu ma ma buốn bán không tốt, ngổn ngang một đống lớn, cũng không biết kiếm được bạc thế nào. Nếu nàng là quản sự chọn mua, thấy trưng bày của cửa hàng này thì không muốn đi đi vào, có thể thấy thế gian ngàn người trăm mặt, mọi người có ý tưởng của riêng mình, như vậy mở cửa hàng ra cũng có thể kiếm được bạc, mặc dù không nhiều, nhưng lại không phải là một chữ thua thiệt.

“Ngươi cảm thấy Trà Trang của Lạc đại tiểu thư thế nào?” Tần ma ma đi tới, giúp dọn dẹp hàng trên kệ đồ vật: “Dù nàng tuổi tác còn nhỏ, ánh mắt lại sắc nhọn, lập tức nhìn chăm chú vào độc môn làm ăn này.”

“Sao lại không phải? Mấy năm trước Lão phu nhân đã nói chuẩn bị làm ăn về mặt này, cũng mua vườn trà vũ di Tây hồ Động Đình Kỳ, bây giờ qua mấy năm, chính là lúc chuẩn bị buôn bán lá trà, sao Lạc đại tiểu thư đã nghĩ tới phương pháp này rồi.” Tay của Phương tẩu dừng một chút: “Ta vốn biết, sang năm hoặc là năm sau nữa thì lão phu nhân mở Trà Trang rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.