Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 30: Chương 30: Đại phu nhân tức giận đi về nhà mẹ




Lạc Đại lão gia mặt đỏ cổ to đứng trước Ngọc Ngạn Đường, thấy Lạc Đại phu nhân một tay dắt một đứa bé, trong lòng nổi giận, đi tới trước, vung tay đánh lên mặt Lạc Đại phu nhân: "Còn dám mạnh miệng với mẹ, ngươi ăn cơm no nên gan cũng lớn lên rồi!"

Lạc Đại phu nhân không ngờ Lạc Đại lão gia không chừa nửa phần tình cảm, trước mặt mọi người động thủ đánh nàng, hoàn toàn không để ý thể diện mà dạy dỗ nàng, cao giọng kêu lên: "Làm việc thận trọng, ngươi kẻ được cẩu nuôi này, lại dám động thủ đánh lão nương!" Nàng nhảy lên, buông Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn ra, hung mãnh đánh Lạc Đại lão gia, dùng mười đầu móng tay nhọn cào lên mặt hắn: "Lạc gia các ngươi ăn của ta mặc của ta, còn dám đến trước mặt ta làm dữ!"

Lạc Đại phu nhân nói sự thật ra, có thể thấy đã giận hết nhịn nổi, Lạc Đại lão gia bên này nghe thấy thì chột dạ, cảm thấy mặt mũi của mình đều mất hết, lại càng nổi trận lôi đình, hai người xoay người đánh nhau, dọa Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn sợ đến mức đứng một bên khóc: "Cha mẹ hai người đừng đánh nữa mà!"

Lạc lão phu nhân ngồi ở đó, bị một câu mắng "cẩu nuôi" nặng nề của Lạc Đại phu nhân mắng tức giận, thở hào hển nói: "Ô kìa nha, giận chết ta rồi."

Tương Nghi vội vàng đưa tay vuốt ngực Lạc lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu, xin ngài bớt giận, đừng nghe lời của nàng!"

Hô hấp của Lạc lão phu nhân hết sức dồn dập nặng nề, còn mang theo một chút vị thúi phả vào mặt Tương Nghi, nàng cắn răng nhẫn nhịn xuống, lúc này chính là thời cơ tốt để lấy lòng, nàng tuyệt không thể bỏ qua cơ hội này. Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt lóng lánh lệ quang: "Tổ mẫu, ngài đừng để bị chọc tức hại thân thể!"

Trong nội đường Ngọc Ngạn Đường thật là náo nhiệt, hai chủ tử đánh nhau, nha hoàn bà tử bận rộn đi lên khuyên can, lúc này Hoàng ma ma xách cây gậy đi vào: "Phu nhân, cây gậy tới."

Lạc Đại phu nhân cầm cây gậy lên đánh vào người Lạc Đại lão gia: "Không phải đã nhiều ngày ngươi đến phòng di nương ngủ? Lại trút giận lên người lão nương! Ngươi cho rằng là lão nương dễ khi dễ hay sao?"

Mắt thấy cây gậy lớn sắp đánh xuống, Lạc Đại lão gia run như cầy sấy, ôm chặt đầu chạy vội về phía Lạc lão phu nhân. Lạc Đại phu nhân quay đầu khinh miệt nhìn hắn một cái, nói với Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn: "Ngọc nhi, hồn nhi, chúng ta đi nhà Ngoại Tổ, tối nay mẹ mang các con đi dạo phố, mua thật nhiều hoa đăng cho các ngươi, ai mà thèm cái đèn lưu ly rách nát đó!"

Màn cửa không được giữ lắc qua lắc lại, gió rét từ bên ngoài chui vào, Lạc lão phu nhân chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh. Cưới vợ phải cưới hiền, câu châm ngôn này thật là không sai, chỉ một ý nghĩ sai mà cưới con của thương nhân vào nhà, giờ thì làm cả nhà ầm ỉ gà chó không yên.

"Các ngươi về viện của mình đi !" Lạc lão phu nhân trầm mặt phân phó Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân một tiếng, hai con dâu này lại không biết điều như vậy, ngồi ở chỗ nầy còn không chuẩn bị dời đi, ngồi xem náo nhiệt một bên, quả thực đáng hận!

Lúc này Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân mới đứng lên, hai người hốt hoảng thi lễ một cái, mau chóng mang nha hoàn bà tử rời khỏi. Ra cửa, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cuối cùng hôm nay cũng thấy phòng lớn động thủ, đúng là đại khoái nhân tâm.

Lạc Nhị phu nhân cười nói: "Nữ nhi thương gia là thô tục như vậy, nói chuyện cũng không biết nhìn trường hợp."

"Có thể không đúng sao, ban đầu ta nghe nói nàng chỉ nhận được vài chữ to, " Tam tự kinh " cũng biết không hết, còn có chút không tin, giờ nhìn thấy, quả thực có khả năng chưa từng đọc sách, nếu không tại sao lại không biết biết lễ nghi như thế?" Lạc Tam phu nhân kéo vạt áo, lộ vẻ cao cao tại thượng: "Người phải đọc sách mới đúng."

Lạc Tam phu nhân không có của hồi môn, cũng chỉ có khoản học này là khoe khoang được, có cơ hội, nàng sẽ dùng việc đọc sách đâm chọc người khác, Lạc Nhị phu nhân đã sớm thành thói quen, cũng chẵng thấy lạ, cười tâng bốc: "Đâu phải ai cũng có tài tình như đệ muội chứ?"

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, dắt tay nhau đi, đi tới lối rẽ còn không nỡ tách ra, Lạc Nhị phu nhân dứt khoát dẫn nha hoàn bà tử đi đến viện Lạc Tam phu nhân: "Ta đến chỗ đệ muội chơi đùa một chút."

"Nghi Nha Đầu, ngươi cũng về đi." Lạc lão phu nhân có chút mất sức, nhìn Tương Nghi vẫn đang đưa tay giúp bà thuận khí, thở thật dài một cái: "Sau này ngươi cũng chớ đối nghịch với mẹ của ngươi, có lời gì thì cứ nói vâng."

"Tổ mẫu, đèn này là Dung Đại thiếu gia tặng cho con, nếu bị người đoạt đi, lần tới hắn tới Nghiễm Lăng, Tương Nghi lấy cái gì cho hắn nhìn mới phải đây?" Tương Nghi mặt đầy biểu tình điềm đạm đáng yêu: "Từ khi Tương Nghi ra đời đến bây giờ, cũng chưa từng thấy được mấy thứ tốt, giờ thật vất vả mới có được một chiếc đèn lưu ly, chẳng lẽ cũng phải bị đoạt đi hay sao?"

Hít mũi một cái, nước mắt của nàng rơi xuống: "Lần trước Dung Đại thiếu gia đưa ta cái áo choàng Sỉ La Ni đó, ta ban đầu cự tuyệt, trong lòng biết là không giữ được, bất đắc dĩ tâm địa hắn quá tốt, dù thế nào cũng phải tặng cho ta, kết quả sau khi trở về..." Nàng đưa tay lau mắt, thấp giọng nói: "Tổ mẫu, Tương Nghi cũng không yêu cầu rất nhiều, phàm là người khác đưa đồ cho ta, để cho ta cầm tới khi nóng tay là được."

Lạc lão phu nhân nhìn Tương Nghi, trong đầu bỗng nhiên có vài phần thương hại, nàng đánh giá quần áo của Tương Nghi, so sánh với Lạc Tương Ngọc Lạc Tương Hồn, đúng là khác không ít. Nhắc tới Nghi Nha Đầu này lại là đích trưởng tôn nữ của Lạc Phủ, ăn mặc mộc mạc như vậy đi ra ngoài, thật là đánh vào mặt của Lạc Phủ.

"Tương Nghi, sau này ngươi muốn có thêm cái gì, chỉ cần nói với tổ mẫu, tuyệt đối không thể mất mặt mũi bên ngoài." Lạc lão phu nhân nắm được tay Tương Nghi xoa xoa: "Ta nghĩ rằng Dung Đại thiếu gia kia nhất định là thấy ngươi ăn mặc mộc mạc, lại không có đồ chơi tốt gì, lúc này mới không nhịn được đưa đồ cho ngươi."

Lạc Đại lão gia ở một bên nghe nửa ngày, lúc này mới chú ý tới tay Tương Nghi xách đèn lưu ly, vui vẻ nhướng mi : "Đây là Dung Đại thiếu gia kia đưa?"

Không nghĩ tới nha đầu này còn nhỏ tuổi đã được người yêu thích như vậy, hắn nhìn Tương Nghi, phảng phất thấy cảnh Dung gia Đại thiếu gia phái người đưa tới sính lễ trang trọng, xin hắn gả Tương Nghi cho. Hắn khẽ mỉm cười, quan hệ tốt với Dung Đại thiếu gia là một chuyện tốt, mẫu thân Dung Đại thiếu gia là người được Dương lão gia và Dương lão phu nhân sủng ái nhất, nếu là Dung đại phu nhân kia có thể thay mình nói vài lời, vậy còn tốt hơn muội tử của mình đi nói.

"Ngươi cũng kiến thức hạn hẹp rồi hả? Chẳng qua chỉ là một chiếc đèn lưu ly thôi, có gì đáng giá vui mừng?" Lạc lão phu nhân vỗ ghế ngồi một cái, cái ghế phát ra tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt ", nàng nghe trong lòng lộp bộp, chẳng lẽ cái ghế hoàng hoa lê này cũng không chịu đựng được rồi hả? Suy nghĩ đến việc phải đổi ghế, Lạc lão phu nhân rất đau lòng.

Tương Nghi quỳ sụp xuống đất, dập đầu một cái với Lạc lão phu nhân: "Tương Nghi tuyệt không có làm chuyện mẫu thân nói, đa tạ tổ mẫu tin tưởng Tương Nghi."

"Đứng lên đi." Lạc lão phu nhân thở dài nói: "Ngươi bất quá là một hài tử sắp bảy tuổi, sao có thể làm chuyện như vậy! Cũng chỉ có nàng mới đặt những lời đó bên miệng! Ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không ủy khuất ngươi, dù sao Lạc Phủ này không phải nàng có thể một tay che trời."

Tương Nghi gật đầu một cái: "Chỉ cần tổ mẫu tin tưởng ta, Tương Nghi cũng yên lòng." Khi nói chuyện, nước mắt treo trên lông mi thật dài lại rơi xuống, rơi trên đất, thấm thành một bãi trên nền nhà.

"Ngươi cũng thiệt là, sao lại chấp nhặt với nàng, còn động thủ trước mặt nhiều người như vậy, ngươi muốn người ta truyền đi chê cười hay sao?" Lạc lão phu nhân chờ thân thể nho nhỏ kia từ từ đi ra ngoài, lúc này mới bảo Lạc Đại lão gia ngồi xuống: "Muốn động thủ cũng nên là lúc không có ai giáo huấn một chút là được, sao có thể đánh ở trước Ngọc Ngạn Đường? Ngươi cũng không phải không biết những hạ nhân kia lắm miệng thế nào, còn dám đánh ngay trước cửa! Đến, ta nhìn một chút, có bị thương hay không?"

Kéo tay Lạc Đại lão gia cẩn thận nhìn một chút, không thấy chỗ nào có thương tích, lúc này Lạc lão phu nhân mới yên lòng, nhíu mày nói: "Lần này nên làm thế nào mới tốt ? Vợ của ngươi tính tình thật lớn, cứ như vậy mà chạy về nhà mẹ đẻ rồi!"

"Nàng đi thì để nàng đi, ta cũng không phải không có nàng thì không được!" Lạc Đại lão gia không thèm để ý: "Trần di nương và Lý di nương đều là người ôn nhu, không câu nệ đi bên nào nghỉ ngơi là được."

"Di nương lại không phải chính thê." Lạc lão phu nhân có chút mất hứng: "Nếu là con dâu cứ ở lại nhà mẹ, người ngoài sẽ nói về Lạc gia chúng ta."

"Là chuyện của nàng, là tự nàng muốn về nhà mẹ đẻ đi, chẳng lẽ còn đến trách Lạc gia chúng ta?" Lạc Đại lão gia dửng dưng hừ một tiếng: "Nàng cho là nàng còn có thể làm bộ làm tịch làm đến mức nào? Đều đã sinh hai đứa con, bây giờ trong bụng lại có một đứa, còn có thể chạy đi đâu?"

"Cái gì? Vợ của ngươi lại có thai?" Lạc lão phu nhân lấy làm kinh hãi: "Sao nàng không nói cho ta?"

"Hôm qua khẩu vị nàng không được tốt, mời một đại phu tới khám, đại phu nói có thể là hỉ mạch, chẳng qua là thời gian quá ngắn, còn chưa xem rõ ràng, phải qua ít ngày nữa mới có thể khám chính xác. Mẹ, nếu là nàng không có thai, hôm nay con sẽ không như vậy để cho nàng hồ nháo như vậy!" Lạc Đại lão gia sửa sang lại ống tay áo, mặt áo choàng gấm bị Lạc Đại phu nhân cào rách mấy đầu dây, hắn nhíu mày một cái, xoa xoa đầu dây kia, không biết nên làm thế nào mới phải: "Tiểu Lục, cầm cây kéo cắt bỏ mấy sợi dây này cho ta."

"Xem ra Lạc gia chúng ta lại sắp có con trai rồi!" Lạc lão phu nhân chắp tay niệm một tiếng A Di Đà Phật: "Cũng hai năm rồi, ngay cả di nương cũng không có thai, ta còn cảm thấy kỳ quái, Bồ tát phù hộ, cuối cùng lại có."

Tiểu Lục cầm một cây kéo bạc đi tới: "Đại lão gia, nô tỳ cắt đầu dây cho ngài."

Lạc Đại lão gia đưa tay đưa ra, Tiểu Lục vê mấy đầu dây kia, hạ kéo đi xuống cắt đứt, Lạc Đại lão gia thừa dịp Tiểu Lục rút tay về, sờ soạng tay nàng một cái, cười hì hì liếc nàng, Tiểu Lục giận đến đỏ mặt, cắn răng xoay người đi ra ngoài.

"Lão đại, ngươi đừng đánh chủ ý lên Tiểu Lục." Lạc lão phu nhân nhìn thấy rõ ràng, có vài phần không vui: "Nha hoàn bên cạnh ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Lạc Đại lão gia trơ mặt ra: "Ai kêu mẹ nuôi người tốt như vậy, thiếp thân nha hoàn từng đứa da mịn thịt mềm, nhìn cũng vui mừng."

"Ngươi cũng nên thu liễm chút." Lạc lão phu nhân nhíu mày nói: "Muốn làm Huyện lệnh, sẽ bị khảo sát, nếu tư cách không đạt, ngươi muốn tấn chức thế nào ?"

Lạc Đại lão gia bị Lạc lão phu nhân nói một trận, nhất thời bị đả kích, ỉu xìu một nửa, hắn nhìn Lạc lão phu nhân, thấp giọng nói: "Mẹ, con biết rồi."

"Minh nhi, mang mấy sắc lễ phẩm qua Cao gia, đón vợ của ngươi về." Lạc lão phu nhân xoa xoa ngực, vươn tay ra tay của Lục Nhược: "Nhà hòa vạn sự hưng, cũng đừng để người khác nắm được nhược điểm, giờ là thời khắc mấu chốt, không thể xuất hiện sai lầm mảy may."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.