Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 234: Chương 234: Dung Gia Mậu tương kế tựu kế




Tiếng gà trống kêu liên tiếp, nhiễu người thanh mộng.

Tương Nghi dụi dụi mắt, nhìn một chút ngoài cửa sổ, một mảnh trắng xóa, Liên Kiều trên giường nhỏ đối diện đã không thấy bóng người.

Nàng xoay người đứng lên, xốc chăn lên, khoán áo bông lên người, mang giầy vào đi đến cạnh cửa, cửa không cài then, nàng nhẹ nhàng kéo một cái, một mảnh ánh mặt trời vàng chói tràn vào.

Ánh sáng mặt trời * nơi biển cảnh tây bắc này, hình như hơi khác với ánh sáng mặt trời trong kinh thành, xen lẫn khí tức trong trẻo lạnh lùng, chiếu lên trên người cũng không cảm thấy ấm áp, tay Tương Nghi vịn lên cạnh cửa, chỉ cảm thấy phiếm phiếm lạnh lẻo.

“Cô nương dậy rồi?” Liên Kiều và Phương tẩu đứng trên hành lang nói chuyện, bên cạnh còn đứng một người mặc xiêm y vàng nhạt. Nghe được vang động, ba người xoay người lại, trên mặt Liên Kiều có sung sướng không nói ra được: “Cô nương, hôm nay chúng ta đi Trà Trang nhìn một chút?”

Tương Nghi cười gật đầu: “Ừ, chúng ta đi qua nhìn một chút.”

Hoàng Oanh đứng ở một bên, môi mấp máy, tựa như muốn nói cái gì, Tương Nghi nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Hoàng Oanh, ngươi không cần theo ta ra ngoài rồi, ngươi ở trong khách sạn chờ ta đi, chúng ta đi dạo một chút thì về, thuận tiện mua hai bộ y phục cho ngươi.”

Liên Kiều trên dưới quan sát Hoàng Oanh một phen, che miệng nói: “Ngươi mặc y phục này, thấy thế nào cũng không giống nha hoàn, dù sao cũng phải đổi y phục mới được. Ngươi đàng hoàng chờ trong khách sạn, ta và cô nương đi ra dạo.”

Trên hành lang truyền tới tiếng bước chân lẹp xẹp, Tương Nghi nhìn qua bên kia, chỉ thấy Lâm Mậu Dung đã mang theo Tử Tiêu đi tới bên này, hết sức phấn khởi nói: “Hôm nay cùng đi dạo Ngọc Tuyền Quan một chút? Ta còn muốn mua mấy món hàng da mang về. Đến lúc đó trở lại kinh thành mẫu thân của ta mắng ta, ta sẽ lấy hàng da này để lấy lòng nàng.”

Tương Nghi Tiếu đạo: “Quả nhiên là một phương pháp tốt.”

“Ai ai ai, các ngươi ngược lại thức dậy sớm nhỉ!” Cửa viện truyền tới một tiếng thét kinh hãi: “Ta còn tưởng rằng các ngươi nên ở trên giường, không nghĩ tới cũng ngây ngô trên hành lang.”

Bảo Trụ tới, mang theo hai phó tướng, hôm nay hắn không mặc khôi giáp, cả người giống như nhỏ hơn hôm qua một chút, trong nháy mắt thì thay đổi không ít. Tương Nghi thò đầu nhìn Bảo Trụ, sửa sang lại y phục: “Muội còn chưa thu thập tốt đâu, Liên Kiều, mau mau tới giúp ta chải đầu rửa mặt.”

Lâm Mậu Dung nhìn Bảo Trụ đứng trong sân, đưa tay búng lan can hành lang một cái, mảnh sơn màu xám tro bên trên rớt xuống, bụi bẩn rơi theo, Bảo Trụ vội vàng bước một bước dài dời đi thân thể, mấy mảnh bụi nước sơn kia rơi trên mặt đất, nổi bật trên sương lạnh màu trắng.

“Lâm đại tiểu thư, sao ngươi giống như đứa bé vậy.” Bảo Trụ ngẩng đầu nhìn, thấy trên gương mặt nhỏ nhắ của Lâm Mậu Dung đều là nụ cười, nhìn qua vô cùng đáng yêu, không khỏi sửng sốt một chút: “Tục ngữ nói, trai hiền không đấu với nữ, ta bỏ qua cho ngươi.”

Lâm Mậu Dung cắn hàm răng cười cái không ngừng: “Dương Nhị thiếu gia quả nhiên là nam tử hán, thật rộng lượng.”

Bảo Trụ không để ý tới nàng nữa, xoay người đi tới lầu các, hắn dự định đi tìm Gia Mậu trước.

Hoàng Oanh ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn Bảo Trụ và Lâm Mậu Dung cười cười nói nói, con ngươi cũng không chớp mắt, Tử Tiêu bên cạnh thấy bộ dáng kia của nàng, đưa tay đẩy nàng một cái, thừa dịp Lâm Mậu Dung không chú ý, thấp giọng nói: “ Dương Nhị thiếu gia kia nhìn ra là yêu thích Cô Nương nhà ta, ngươi đừng hy vọng hảo huyền.”

“Ngươi...” Hoàng Oanh xoay mặt nhìn Tử Tiêu, thấy mặt nàng có vẻ coi thường, tức giận tới cắn răng: “Ngươi hôm qua không còn nghĩ muốn làm di nương cho Dương lão thái gia, cũng không cảm thấy ngại nói ta.”

“Khi đó ta không biết lại có chuyện tốt như vậy.” Tử Tiêu không cảm thấy có cái gì ngượng ngùng: “Ai thật bằng lòng làm di nương chứ? Chẳng qua chỉ là muốn mượn quý nhân thoát khỏi Vạn hoa lầu thôi, giờ ta làm nha hoàn cho Cô Nương, trong lòng rất vui mừng.”

“Ở bên kia nói nhỏ nói cái gì?” Lâm Mậu Dung xoay mặt nhìn Tử Tiêu, có chút không vui: “Ngươi là làm nha hoàn thế nào? Cũng không biết cơ trí nhiều chút? Mau mau đi giúp ta chuẩn bị xong đồ phải mang đi ra ngoài, đừng cứ đứng ở chỗ này.”

Tử Tiêu hốt hoảng đáp một tiếng, vội vàng đi về căn phòng của Lâm Mậu Dung, Lâm Mậu Dung liếc Hoàng Oanh một cái, khoan thai chậm rãi đi về phòng của Tương Nghi. Hoàng Oanh trợn mắt nhìn Lâm Mậu Dung bóng lưng, tay nắm lan can thật chặt, một câu cũng không nói được.

Qua không lâu, Tương Nghi đã ăn mặc xong xuôi, Bảo Trụ và Gia Mậu chạy tới từ bên kia, còn chưa vào cửa, thì nghe thấy Bảo Trụ tiếng cười sang sãng: “Gia Mậu cũng thiệt là, thân thể so với nữ nhi gia cũng không bằng! Mới đến Ngọc Tuyền Quan một ngày đã nói không thoải mái, ngươi nhìn xem...”

Gia Mậu xuất hiện ở cửa, có hơi thờ ơ vô tình, Tương Nghi ân cần nhìn hắn một cái: “Thế nào?”

“Buổi sáng cùng đi thì cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, có chút không thoải mái.” Sắc mặt Gia Mậu hơi tái nhợt, nói chuyện cũng uể oải, mềm nhũn.

“Vậy ngươi nhanh đi nghỉ ngơi.” Tương Nghi hơi bận tâm, đi tới bên người Gia Mậu, một tay dán vào trán của hắn: “Có chút nóng tay rồi.”

“Không quan trọng, ta đi ra ngoài với nàng, này tính là cái gì.” Gia Mậu miễn cưỡng cười với Tương Nghi: “Ta còn có thể chịu đựng được, đừng nghe Bảo Trụ, ta đâu có yểu điệu như vậy.”

“Không được không được, ngươi bộ dáng kia sao có thể đi ra ngoài? Mau mau về khách sạn nghỉ ngơi đến, ta đi Trà Trang bên kia nhìn một chút thì trở lại cùng ngươi.” Tương Nghi có vài phần nóng nảy, thúc giục Bảo Trụ mau phái người đi mời một đại phu tới: “Dù sao cũng phải nhìn một chút cho hắn, mở đơn thuốc mới được.”

“Cô nương, để cho Hoàng Oanh ở lại chăm sóc Dung Đại thiếu gia a.” Phương tẩu nhìn Hoàng Oanh đứng ở một bên: “Ngài vốn nói không mang theo nàng đi ra, ở lại trong khách sạn vừa vặn có thể chăm sóc Dung Đại thiếu gia.”

“Cũng tốt.” Tương Nghi nhìn một chút Hoàng Oanh, thấy trên mặt nàng có vẻ mặt nhao nhao muốn thử, gật đầu một cái: “Hoàng Oanh, vậy ngươi ở lại, trước khi chúng ta trở về tới, một bước cũng không cho đi ra, hiểu không?”

Hoàng Oanh khom người đáp: “ Dạ, cô nương, Hoàng Oanh nghe rõ.”

Sắp xếp Gia Mậu cẩn thận, đoàn người nối đuôi nhau đi ra ngoài, Bảo Trụ ở phía trước bên phụng bồi Lâm Mậu Dung và Tương Nghi, phía sau Liên Kiều Phương tẩu, Tử Tiêu câu được câu không nói chuyện phiếm: “Ngươi tới Ngọc Tuyền Quan bao lâu? Quen biết Hoàng Oanh kia cũng có chút thời gian, nàng ta là người nơi nào, ngươi có biết không?”

Tử Tiêu suy nghĩ một chút, mở to hai mắt: “Ta nhận biết Hoàng Oanh có năm năm rồi, cũng không từng nghe nàng nói là người nơi nào, có thể là bản thân nàng cũng không nhớ rõ, chẳng qua là từ những chuyện thường ngày nàng nói, quả đào mận kia, chín sớm hơn quê nhà ta, còn nói có không ít sông nhỏ, ra ngoài có thể chèo thuyền, đoán chừng là người Giang Nam.”

Phương tẩu và Liên Kiều nhìn nhau một cái, hai người cũng âm thầm gật đầu một cái, trong lòng càng cảnh giác. Tử Tiêu không biết nội tình, thấy hai người hơi cười, cho là tìm tới phương pháp lấy lòng các nàng, dứt khoát cầm chuyện thường ngày của Hoàng Oanh, nói đến lúc Hoàng Oanh học hát khúc, Tử Tiêu không nhịn được cười: “Lúc nàng mới tới giọng quê rất nặng, chung quy hát chim liền cánh* thành điêu liền cánh**, chúng ta mỗi lần nghe thì cười không ngừng.”

*bỉ dực điểu; điểu 鸟 [niǎo] : chim

**bỉ dực điêu; điêu 雕 [diāo]:điêu khắc

“Điêu liền cánh?” Tương Nghi đứng lại, như có sở ngộ, Bảo Trụ cũng kinh ngạc hô lên: “Nói điểu thành điêu, không phải cách gọi của người Nghiễm Lăng sao?”

“Là nàng, là nàng, thật là nàng.” Trong lòng Tương Nghi nhất thời có định luận, nàng đưa tay kéo Bảo Trụ một cái, kéo hắn đến bên cạnh thấp giọng hỏi: “Huynh cảm thấy Hoàng Oanh kia nhìn nhìn quen mắt sao?”

Bảo Trụ sờ đầu một cái: “Hoàng Oanh? Nhìn quen mắt?”

“ Dạ, muội hoài nghi nàng chính là muội muội bị bắt cóc Lạc Tương Ngọc của muội.” Tương Nghi gật đầu một cái: “Phương tẩu và Liên Kiều đều nói nàng có mấy phần giống muội, hơn nữa trên người nàng rất nhiều điểm khả nghi, hôm nay chúng ta bày bẫy rập, chuyên đợi nàng chui vào.”

“Lạc Tương Ngọc?” Bảo Trụ suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: “Ta không nhớ ra được khi đó nàng ra sao, nhưng Hoàng Oanh này, muội không nói ta còn không nghĩ, muội nói một chút, ta suy nghĩ thì quả thật dung mạo hơi giống như muội.”

“Vậy được rồi, đợi một hồi buổi trưa chúng ta trở về xem một chút nàng chủ động chui vào trong bẫy không.” Tương Nghi thở một hơi thật dài, sáng sớm tây bắc có chút lạnh, hơi thở ra lập tức biến thành sương trắng, mịt mờ ở bên môi.

Lâm Mậu Dung hơi không giải thích được nhìn Tương Nghi và Bảo Trụ đứng ở một bên nói nhỏ, đang chuẩn bị đi tới nghe bọn hắn nói cái gì, Tương Nghi lại cướp trước một bước đi tới bên cạnh nàng, đưa tay khoác cánh tay của nàng: “Ngươi đừng lo lắng, ta chẳng qua là nói một chuyện kỳ hoặc cho biểu ca, đợi một hồi ngươi trở về thì biết rõ là cái gì.”

“Hừ, hai người các ngươi thương lượng chuyện gì cũng không kêu ta.” Lâm Mậu Dung giả bộ sinh khí, chỉ là vẫn là không chịu được lâu lại bắt đầu cười cười nói nói, kéo Tương Nghi đi về phía trước thật nhanh.

Cửa hàng Bảo Trụ thuê cho Tương Nghi ở trên đường chính của Ngọc Tuyền Quan, cách Ngọc Xuân Lâu dùng cơm tối hôm qua không bao xa, chỉ có hai gian cửa hàng song song, nhỏ hơn Trà Trang Thúy Diệp kinh thành phân nửa. Lâm Mậu Dung nhìn cảm thấy tầm thường: “Thế nào cũng nên làm ba cửa hàng chứ, cửa hàng bên kinh thành, cái nào cũng có cỡ năm cửa hàng ghép lại, còn có sân, bên trong còn có mấy dãy nhà nữa.”

“Không có cách nào bà nội viết thư tới ta liền gấp tìm, cũng chỉ tìm được hai gian này.” Bảo Trụ mở ra tay: “Ta đã tận lực.”

“Không việc gì không việc gì, Ngọc Tuyền Quan này nào có náo nhiệt như kinh thành, cũng không có nhiều nhã nhân muốn tới thưởng thức trà như vậy, ta chỉ muốn một cửa hàng cũng đủ, chớ nói chi là có hai gian.” Tương Nghi vội vàng trấn an Bảo Trụ: “Chỉ cần có một kho hàng tốt, muội đã hài lòng.”

Người có thể uống nổi trà ngon tinh tế ở Ngọc Tuyền Quan chỉ sợ là không nhiều, Tương Nghi cũng không muốn kiếm tiền giống như ở kinh thành, chủ yếu làm mua bán lá trà trung hạ phẩm, ngoài ra, quan trọng nhất là, thông qua Ngọc Tuyền Quan này đi làm ăn qua tay ở Tây Vực Bắc Địch, để cho thương khách Tây Vực Bắc Địch mang về quê nhà bọn họ rao bán.

Quảng Châu chính là làm kinh doanh thế này, mới mấy tháng, Tần ma ma đã có hai tốp làm ăn, hai thuyền lớn mang đi 3000 cân trà, sắp tới sáu trăm ngàn lượng bạc. Không nói chia một nửa tiền hoa hồng, nói ít thì hai trăm ngàn lượng bạc đã tới tay.

Tần ma ma viết thơ tới, giữa những hàng chữ đều là đắc ý: “Lúc không buôn bán, lạnh lùng đến mức nhìn qua, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, nhưng là chờ có thuyền bè người Tây Dương tới, chỉ cần có thể cướp được một chuyện làm ăn, vậy cũng hơn nửa năm không lo ăn uống.”

Nếu Ngọc Tuyền Quan cũng có thể làm như chi nhánh Quảng Châu, vậy mình thật đúng là nuôi một con gà mái đẻ trứng vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.