Tiểu nha đầu mặc một thân xiêm y xanh biếc, trên đầu búi hai bím tóc, đôi mắt chớp chớp, rất là đáng yêu. Nàng nâng một cái khay lên cao cao, từ trên sân khấu nhảy xuống, trong miệng ồn ào: “Đa tạ lão gia phu nhân khen thưởng!”
Một đường đi sân khấu kia, không ngừng nghe tiếng đỉnh bạc rơi vào bên trong khay, tiểu nha đầu cười đến con mắt híp lại thành một đường nhỏ, bưng cái mâm đi đến bên cạnh Dung đại phu nhân, Dung đại phu nhân ném một đỉnh bạc vào bên trong, nhìn tiểu nha đầu kia một cái, than thở nói: “Sao nhỏ như vậy đã đi ra ca diễn, khổ cực không?”
Tiểu nha đầu thấy một vị phu nhân hòa hòa khí khí hỏi mình, thụ sủng nhược kinh: “Sao có thể không khổ cực! Đây cũng là mệnh của tiểu Thúy Hỉ, có mệnh thế này, có thể không chịu sao! Ta cũng muốn có mệnh tốt như phu nhân vậy, chỉ có thể làm nhiều việc thiện, xem kiếp sau đầu thai có thể sinh vào nhà phú quý hay không!”
Các phu nhân nghe thì chậc chậc tán thưởng: “Miệng nhỏ thật là biết nói chuyện! Ý tứ của nàng là chúng ta đều là đời trước làm việc thiện tích đức, ơ ơ ơ, nghe đến lòng người thoải mái!”
Tương Nghi nhìn tiểu Thúy Hỉ một cái, thấy nàng dùng dây đỏ buộc hai bím tóc sừng dê, con mắt chớp chớp tỏa sáng, trêu chọc nàng một câu: “Tiểu Thúy Hỉ, ngươi còn có huynh đệ tỷ muội? Đều ở đây trong gánh hát ca diễn hả?”
Tiểu Thúy Hỉ gật gật đầu nói: “Ta có một tỷ tỷ, tên là Tiểu Hồng Đào, giờ đang học hát đào, chỉ là vẫn không thể làm hoa đán quản gia, hôm nay diễn nha hoàn Xuân Hương, bên dưới có một người muội muội một người đệ đệ, muội muội tuổi còn nhỏ, còn không có học ca diễn, đệ đệ mới mấy tháng, tự nhiên cũng không thể thỉnh an các vị phu nhân tiểu thư, mong rằng các vị thứ tội!”
Mọi người ồ phá lên cười, chỉ tiểu Thúy Hỉ nói: “Thật sự là tinh linh cổ quái, thu làm nha hoàn, mỗi ngày có nàng ở bên cạnh nói chuyện cười, chỉ sợ cũng không chán ghét đâu!”
Nghe tiểu Thúy Hỉ nhắc tới tỷ tỷ Tiểu Hồng Đào, trong lòng Tương Nghi tạm ngừng, có phải Tiểu Hồng Đào Thu Hoa nói đến hay không? Nàng suy nghĩ một chút, không bằng dứt khoát dùng việc khen thưởng này, không biến sắc dụ các nàng xuống, như vậy cũng có thể cho vài vị phu nhân Dung gia chứng kiến Tiểu Hồng Đào kia giống Thục Hoa cỡ nào.
Tương Nghi cười ném một khối bạc vụn vòa trong khay kia, nói với tiểu nha đầu kia: “Tiểu Thúy Hỉ, ngươi đi sân khấu nói cho bọn họ biết, diễn hát này không sai, tiếp tục ra sức hát, bà nội ta thích nghe diễn, nghe kịch nam hát không tệ, tất nhiên có khen thưởng thật dầy, đến lúc đó hát xong thì đến lĩnh.”
Tiểu Thúy Hỉ nghe mừng rỡ, nhìn Dung lão phu nhân, lại nhìn Tương Nghi, cười hì hì nói: “Đa Tạ thế tử phu nhân khen thưởng, ta phải đi nói cho bọn họ biết ngay!” Nói xong ôm khay chạy thật nhanh tới bên cạnh sân khấu.
Thu Hoa ngồi phía trước quay đầu lại nhìn lại, trong mắt khẽ đều là vui vẻ, Tương Nghi âm thầm gật đầu với nàng, hai tâm ý người tương thông.
Xuân Hoa và Dung đại phu nhân bên cạnh tự nhiên cũng biết ý tứ Tương Nghi, mẹ con hai người đều nhìn lên sân khấu trống rỗng kia, trong lòng vội vàng ngóng trông tiếng la diễn tiếp vang lên. Chỉ chốc lát thì hát diễn tiếp theo, vai nam đi ra, đào cũng đi ra, hai người triền triền miên miên hát trên sân khấu, những phu nhân kia nghe đến lau nước mắt: “Tiểu sinh này không sai, nghe giọng hát trong trẻo, tuổi không có bao lớn, lên đài diễn nhiều vài lần, về sau tất nhiên có thể hát nổi tiếng!”
“Mẫu Đơn đình” hát xong, đã là giờ Thân, mặt trời cũng bắt đầu đi về tây. Màn kịch trên sân khấu, chắp vá lung tung giọng hát các nơi. Phía sau sân khấu bảy tám người đi ra, đi tới chỗ các phu nhân tiểu thư bên này, cầm đầu là Văn Ban Chủ kia, hắn và mấy con hát sau lưng đã cởi bỏ trang điểm, mặt mũi tràn đầy vệt sáng đã bôi được sạch sẽ, đi về phía này, bên trái đi ra hai đầy tớ, ngăn cản hai cô đào: “ Lão gia chúng ta cho mời hai vị cô nương!”
Thu Hoa thấy kia Tiểu Hồng Đào bị đầy tớ dẫn đi qua bên trái, trong lòng có một chút sốt ruột, con mắt cũng không nháy nhìn nàng đi đến bên trái, thực hận không thể lấy bình phong kia ra, cho mọi người xem xem mặt Tiểu Hồng Đào. Xuân Hoa cũng xoay người sang nhìn bình phong, Dung đại phu nhân thấy bộ dáng các nàng như vậy, biết rõ hai tỷ muội nóng lòng, vươn tay ra nhéo lòng bàn tay Xuân Hoa, ý bảo nàng an tĩnh lại.
Văn Ban Chủ dẫn tiểu sinh và một vai nam trung niên khác đi tới hành lễ với Dung lão phu nhân, nói vài câu may mắn, Dung lão phu nhân nghe mặt mày hớn hở, gật đầu nhẹ với quản sự ma ma bên cạnh, lần lượt đưa phong bao đỏ thẫm cho Văn Ban Chủ, lại cho mỗi người bọn họ một cái hà bao. Văn Ban Chủ cầm phong bao, chỉ cảm thấy trầm trầm nặng tay, trong lòng vui vẻ, đẩy tiểu Bạch Ngọc tiến lên chỗ Tương Nghi: “Hôm nay là hội bánh thang trăm ngày của tiểu thiếu gia, mau đi lời nói chúc mừng thế tử phu nhân.”
Tiểu Bạch Ngọc đi sang bên này, quả nhiên là anh tuấn tiêu sái, các phu nhân bên cạnh nguyên một đám không ngừng quan sát tiểu Bạch Ngọc kia, cùng tán thưởng: “Thụy Hỉ Ban nuôi tiểu sinh tốt, về sau hẳn có thể làm vai chính!”
Văn Ban Chủ cười đáp: “Đang chuẩn bị dìu hắn đi lên mà!” Lúc nói chuyện, lại cảm giác có một ánh mắt nhìn chằm chằm không thả, không phải là nhìn tiểu Bạch Ngọc, mà là nhìn hắn.
Hắn cách mình gần như vậy, gần gũi phảng phất có thể ngửi thấy khí tức trên thân hắn. Con mắt Dung tam phu nhân vững vàng nhìn thẳng Văn Ban Chủ, nhiều năm không nhìn thấy hắn, hắn vẫn phong thái nhẹ nhàng như cũ, dù cho năm tháng đã bịt kín phong sương lên khuôn mặt hắn, nhưng hắn vẫn là hắn năm đó, chân thật như vậy đứng bên cạnh mình.
Dùng sức nắm khăn trong tay, Dung tam phu nhân cứng ngắc ngồi ở chỗ kia, hoàn toàn không biết rõ những quý phu nhân bên cạnh đang nói cái gì, nàng chỉ là chăm chú nhìn, một đôi mắt nhìn thẳng khuôn mặt kia không tha. Tựa như cảm ứng được ánh mắt của nàng, Văn Ban Chủ quay đầu nhìn nàng, ánh mắt có một tia dừng lại, lại mơ hồ biến mất sang một bên, việc này khiến trong lòng Dung tam phu nhân hoảng loạn một trận, chẳng lẽ nàng trở nên quá già, thế cho nên hắn không nhận ra bản thân?
Tương Nghi vừa không đếm xỉa nghe phu nhân bên cạnh nói hai câu, vừa ngầm vụng trộm quan sát vẻ mặt cử chỉ Dung tam phu nhân, trong nội tâm đã biết, Văn Ban Chủ này tất nhiên trước kia từng có lui tới với Dung tam phu nhân, như Tiểu Hồng Đào thực sự có vài phần giống Thục Hoa, vậy cha Thục Hoa cũng có thể là hắn.
Bây giờ Tiểu Hồng Đào còn bị những lão gia thiếu gia kia kéo không tha, nghe các loại ngôn ngữ bỉ ổi bên kia bình phong, Tương Nghi nghe thấy cũng cảm thấy có thẹn thùng, hết lần này tới lần khác tiểu Tinh và Tiểu Hồng Đào kia lại một chút cũng không ngại, hai người chu toàn giữa những người kia, miệng nói lời ngọt ngào, giọng nói kia tựa như còn có thể bay lên, chui vào trong lỗ tai người ta.
“Văn Ban Chủ, cho những nữ hài tử kia đến, ta muốn tầng tầng khen thưởng, nhất là người hát tiểu Tinh, hoá trang tốt, giọng trong trẻo, ta rất thích.” Tương Nghi nhìn nhìn Văn Ban Chủ, hắn tựa như làm nghề này quen tay, vô cùng chu đáo, bên chỗ các phu nhân đều là con hát nam, đào thì đưa đến chỗ lão gia bên kia, như vậy mới có thể kiếm nhiều tiền thưởng hơn.
Nghe Tương Nghi nói có thưởng, Văn Ban Chủ cười không khép miệng, vội vàng qua bên kia dẫn mấy nữ nhân sang, đào diễn Lệ nương đi ở phía trước, Tiểu Hồng Đào diễn nha hoàn Xuân Hương đi phía sau.
Tương Nghi chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt đó, trên mặt tất cả đều là vệt sáng, nhưng cặp mắt kia vẫn có thể nhìn ra bóng dáng Thục Hoa như cũ.
Nếu Thu Hoa không có nói với mình trước, Tiểu Hồng Đào kia lớn lên giống Thục Hoa, Tương Nghi cũng sẽ cảm thấy có cảm giác đã từng quen biết, giờ trong nội tâm biết trước việc này, lại nhìn tiểu nha đầu mặc xiêm y màu đỏ nhạt, trong nội tâm có tính toán.
Hình như, thực có chút giống, cho dù là trang điểm thật dầy, cũng có thể nhìn ra giống nhau.
Dung lão phu nhân hô đào tiến lên, thưởng một đĩnh bạc, lại để cho Tiểu Hồng Đào đến phía trước, híp mắt nhìn nhìn, thấy nàng hơi quen mặt, lại không nhớ nổi đã nhìn thấy ở nơi nào, chỉ Tiểu Hồng Đào hỏi Dung tam phu nhân bên cạnh: “Đứa nhỏ này nhìn hơi quen mắt.”
Dung tam phu nhân “A” một tiếng, phục hồi tinh thần lại, nhìn nhìn Tiểu Hồng đào, cũng cảm thấy quen mắt, nhưng lại không nhớ rõ đã gặp ở nơi nào, nhàn nhạt cười đáp một câu: “Chỉ sợ là lần nào nghe biểu diễn tại nhà đã gặp qua.”
Nói xong câu này, nội tâm nàng đột nhiên lo sợ bất an, dùng tay đè lại lồng ngực của mình.
Nàng nghĩ tới, lần đó sinh nhật Thục Hoa, đúng là gọi Thụy Hỉ Ban, mọi người đều nói bên trong có một tiểu nha đầu lớn lên giống Thục Hoa, chẳng lẽ chính là nàng? Qua hai năm, tiểu nha đầu đòi tiền cũng có thể lên đài ca diễn.
Dung đại phu nhân ở bên cạnh không nhanh không chậm nói một câu: “Mẫu thân, mấy năm trước đây sinh nhật Thục Hoa, ngài gọi quản sự ma ma gọi gánh hát cho nàng, có phải cùng một gánh hát hay không?”
Được Dung đại phu nhân một nhắc nhở, Dung lão phu nhân cũng nghĩ tới: “Đúng vậy, ta cũng nhớ ra rồi, khi đó có một tiểu nha đầu đòi tiền thưởng lớn lên có chút giống Thục Hoa nhà chúng ta, các ngươi đều nói vậy cả.”
Nhắc tới Thục Hoa, Dung lão phu nhân có vài phần ảm đạm, bà góp lời với Dung lão thái gia, muốn thả Thục Hoa ra, lần này Dung lão thái gia không chịu, chụp bàn đánh ghế dựa mắng bà: “Còn không phải là ngươi nuông chiều! Lần trước ở bảo tướng tự thì đã khoe cái xấu, bị người cầm lấy cùng Cao gia thiếu gia kia hẹn ở hậu sơn, nhốt ở nhà không đến một tháng thì thả ra. Lần này huyên náo càng lớn, ngươi còn muốn che chở nàng!”
Dung lão phu nhân bị Dung lão thái gia khiển trách không lời nào để nói, chỉ có thể trở về nói cho Dung tam phu nhân, an tâm chớ nóng vội, chờ một tháng nữa xem một chút, giờ là không thể nào thả ra.
Dung tam phu nhân nghe thì thất vọng, nhưng cũng không dám lỗ mãng, sợ đến lúc đó chọc giận Dung lão thái gia, đến lúc đó rót thuốc cho Thục Hoa, đây chính là biến lợn lành thành lợn què. Như vậy, Thục Hoa không ra, chuyện nghị thân cũng tạm hoãn, thật là làm không đến động tĩnh, chỉ chờ hội bánh thang sẽ động thủ.
Chỉ là hội bánh thang cũng thất thủ, Dung tam phu nhân vô cùng phiền muộn.
Sao lại cho nàng ta tránh thoát chứ? Thần sắc Dung tam phu nhân u ám nhìn nhìn Tương Nghi, trong lòng mắng Phương tẩu trăm ngàn lần, nếu là không có nàng ta ở bên cạnh, nhất định trốn không khỏi.
Nàng nhìn sang Tiểu Hồng Đào bên kia, trái tim đập dồn dập, Tiểu Hồng Đào là con gái hắn sao? Hắn thế nhưng thành thân cùng người khác? Trong nội tâm chua xót một trận, nồng đậm ghen tuông dời sông lấp biển vọt lên từ đáy lòng.