Gia Mậu còn nhớ, kiếp trước phụ thân Dư Tam công tử còn là Lễ bộ Thượng thư, không nghĩ tới một đời này còn chưa leo lên.
Chỉ là vị Dư Tam công tử này lại không kém kiếp trước bao nhiêu, là công tử phóng đãng nổi danh kinh thành như cũ, không có tiểu thư đứng đắn nhà ai chịu xem trọng hắn, đáp lời với hắn, tất cả đều là những thứ mắt đào hoa sánh ra sóng xuân kia.
Thục Hoa đúng là một người trong đó.
“Hôm nay cô nương nhà chúng ta tự mình ra ngoài phủ, gặp Dư Tam công tử, Dư Tam công tử mời tiểu thư đi biệt viện của hắn ngồi một lát, nô tỳ nhiều mặt khuyên can không có kết quả, tiểu thư đi cùng dư Tam công tử đến biệt viện, nô tỳ thừa dịp bọn họ không chú ý trốn thoát, muốn về Hầu phủ kêu người đi cứu cô nương, không nghĩ tới ngẫu nhiên gặp Hứa đại công tử ở đầu đường.”
Dung lão thái gia nghe Thục Hoa phóng đãng như vậy, tùy tiện một nam tử mời cũng có thể đồng ý, gương mặt già mắc cỡ đỏ bừng: “Về sau đến tột cùng là thế nào? Ngươi nói nghe rõ ràng một chút, không thể có chút giấu giếm!”
Tiểu Hà cắn chặt răng, cũng không để ý Thục Hoa ở bên cạnh hung dữ nhìn chằm chằm nàng, muốn nói một hơi cho xong: “Hứa đại công tử mang theo đầy tớ xông vào biệt viện Dư Tam công tử, trước cửa phòng đã nghe thấy tiếng tiểu thư la khóc, lúc đá văng cửa đi vào, cô nương và Dư Tam công tử kia đang ở trên giường...”
“Pằng” một tiếng, trên mặt Tiểu Hà bị trúng một cái bàn tay, Thục Hoa chỉa về phía nàng tức giận mắng: “Tiện tỳ này, vì sao thêu dệt vô cớ, chuyện rõ ràng không phải như vậy! Chẳng lẽ là trong ngày thường ta hơi nặng tay với ngươi, ngươi mới cố ý trả thù ta trong lúc này?”
Tiểu Hà bị Thục Hoa tát một cái làm cho trước mắt một mảnh choáng váng, lỗ tai vang lên ong ong, khóe miệng còn chảy ra máu tươi, nhưng nàng kiên định như xưa nói tiếp: “Lúc Nô tỳ chạy vào, cô nương bị trói ở trên giường, thân không mảnh vải, Dư Tam công tử cũng không mặc xiêm y bị Hứa đại công tử đá đến góc tường, trên giường có chút vết máu. Hứa đại công tử cứu cô nương ra thì mang theo một đầy tớ khác đi mất, tiểu thư và ta là vị đại ca này thuê xe ngựa đưa về phủ, người gác cổng có thể làm chứng.”
Ngẩng đầu lên nhìn Thục Hoa một cái, khóe miệng Tiểu Hà lộ ra một tia tươi cười thê lương: “Cô nương, nô tỳ biết rõ nếu ta nói ra chân tướng, tất nhiên cô nương sẽ thân bại danh liệt, Tiểu Hà vốn không nên phản bội chủ tử, nhưng che giấu lương tâm đi vu hãm một người tốt, Tiểu Hà không làm được.” Cắn chặt răng, đầu Tiểu Hà đụng tới bàn bằng gỗ đàn hương: “Nô tỳ cam nguyện chịu phạt!”
Một bóng dáng nhảy dựng lên, kéo Tiểu Hà lại, chỉ nghe một tiếng vang rất nhỏ, đầu Tiểu Hà vẫn đụng phải chân bàn, nhưng bởi vì bị người giữ chặt, cho nên cũng không đụng phải rất nặng. Nàng ngẩng đầu lên thấy được một khuôn mặt ân cần: “Đại thiếu gia!”
“Tiểu Hà, ngươi nói là lời nói thật hả?” Đôi mắt Gia Mậu nhìn thẳng nàng: “ nếu ngươi nói ra chân tướng, vì sao phải tự tìm đường chết?”
Tiểu Hà ngã ngồi trên mặt đất, bụm mặt khóc lên: “Trong ngày thường cô nương không phải đánh thì mắng nô tỳ, nhưng nàng như cũ là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ vì mong lương tâm an ổn mà phản bội chủ tử, không còn mặt mũi nào sống trên đời.”
Hứa Duẫn Vĩ chỉ Tiểu Hà nói: “Mọi người có nghe rõ nha hoàn này nói gì? Ta cũng không có bức nàng, ngàn vạn không cần lại trách đến trên đầu ta.” Hắn khinh miệt nhìn Thục Hoa một cái: “Ngươi còn muốn vu oan đến trên người ta hả?”
Xuân Hoa giật mình mở to hai mắt, một tay sít sao bắt được xiêm y của mình, quả thực không thể tin được, Thục Hoa có thể vô liêm sỉ đến nước này. Tương Nghi duỗi một tay ra vỗ nhẹ bả vai của nàng, rất rất nhẹ nhàng: “Xuân Hoa, không sao.”
“Tiện tỳ này, thế nhưng ngầm thông đồng với đầy tớ của Hứa đại công tử, vì vậy đến vu oan ta!” Thục Hoa chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, không biết nên biện hộ cho mình thế nào, lúc nàng thấy đầy tớ của Hứa Duẫn Vĩ ngồi xổm người xuống xem thương thế cho Tiểu Hà, nàng không do dự như vơ vét lấy cây cỏ cứu mạng,à nhảy dựng lên: “Tiện tỳ, ngươi ăn cây táo, rào cây sung, vu hãm trong sạch của ta, ngươi làm sao đối mặt với ta, làm sao đối mặt với Dung gia?”
“Dung tam tiểu thư, ngươi đừng tưởng rằng trong lòng ngươi là một mảnh phân lỏng, thì người khác cũng xấu xa như vậy.” An Khánh thấy Tiểu Hà cũng không đáng lo ngại, chỉ là trán trầy da, lúc này mới đứng lên, nhìn thẳng Thục Hoa: “Ta và Tiểu Hà, thanh bạch, ngươi tự làm chuyện gì, trong lòng hiểu.”
Dung đại phu nhân ở bên cạnh thấy một màn này, trong lòng tự nhiên biết rõ chân tướng, lúc này mới yên lòng lại. Xoay mặt nhìn nhìn Xuân Hoa, thấy sắc mặt nàng đã hòa hoãn, âm thầm gật đầu nhẹ, Xuân Hoa cũng không phải là người hồ đồ, trong đại sảnh này chỉ sợ ngoại trừ mẹ chồng nghe và tin một bên kia, không có ai tin tưởng lời Thục Hoa nói.
“Dung tam tiểu thư, ngươi lại làm om sòm chơi xỏ lá cũng vô ích.” Hứa Duẫn Huy nhíu mày nhìn Thục Hoa khóc đến nước mắt như mưa, không có chút đồng tình nào, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng: “Ngươi muốn chơi xỏ lá thì đi Dư phủ làm ầm ĩ, có lẽ Dư Tam công tử kia xem gương mặt này của ngươi, có thể thu ngươi làm tiểu thiếp thứ năm cũng không chừng.”
Thục Hoa nghe nói như thế, khóc nức nức nở nở càng lớn.
Sao nàng có thể đi làm tiểu thiếp cho Dư Tam công tử? Cho dù là làm tiểu thiếp, cũng phải đi phủ trấn quốc tướng quân làm tiểu thiếp, gia thế nhân phẩm Hứa Duẫn Vĩ đều tốt hơn Dư Tam công tử kia nhiều.
Dư Tam công tử đã có tiếng xấu ở kinh thành, năm trước hắn cưới thê tử, lúc chưa lấy vợ đã có hai nha đầu nâng thành di nương trước, thành thân sau lại nâng hai người, một thê bốn thiếp, hậu viện tranh giành tình nhân không thể tách rời. Trong nhà đã là thê thiếp thành đàn, nhưng Dư Tam công tử lại một chút cũng không thỏa mãn, mỗi lần du yến, đôi mắt lúc nào cũng ngắm trong vòng quý nữ kinh thành, chỉ mong chờ có mấy đoạn diễm ngộ.
Ngắm tới ngắm lui, liếc tới tam tiểu thư Trường Ninh Hầu phủ.
Nghe nói này tam tiểu thư là thứ xuất, chỉ là bởi vì mẫu thân phù chính mới thành đích nữ, Dư Tam công tử thấy cặp mắt Thục Hoa, trong lòng biết rõ nàng là kẻ không an phận, vì vậy chầm chậm bày võng, đầu tiên là khom người nịnh nọt, để Thục Hoa cảm thấy hắn vô cùng săn sóc, nhu tình chân thành, chờ thời cơ đến, âm thầm động tay chân.
Hôm nay đầu đường căn bản cũng không phải là vô tình gặp gỡ, hoàn toàn là Dư Tam công tử cố ý gây nên, Thục Hoa không để ý lập tức tiến vào bẫy rập của hắn. Tuy nói Thục Hoa có chút ít phong lưu, dù sao cũng biết rõ trong sạch nữ nhi gia quan trọng, Dư Tam công tử không nghĩ tới Thục Hoa sẽ chống cự, vì vậy dùng sợi dây thừng trói chặt tay chân của nàng, lúc này mới thực hiện được. Vừa mới hợp nhau không bao lâu, Hứa Duẫn Vĩ đã xông vào, lôi hắn từ trên người Thục Hoa xuống, một chiếc roi đánh hắn đến nhừ người, đuổi hắn ra khỏi biệt viện.
Thục Hoa đau đớn mất trong sạch, về phủ không dám lên tiếng, chỉ có thể che mặt khóc trong phòng, Dung tam phu nhân nghe tiếng khóc con gái, đến hỏi thăm tình huống, nhất thời trợn mắt há mồm, nói không ra lời.
Nữ nhi không có trong sạch, đi nghị thân thế nào đây?
“Ngoại trừ Hứa Duẫn Vĩ kia trông thấy, còn có ai xem thấy không?” Dung tam phu nhân nhíu mày dự định thay nữ nhi: “Nếu chuyện như vậy truyền ra ngoài, con cũng không cần bàn chuyện lập gia đình, chỉ sợ trong phủ bên sẽ đưa con đến am ni cô làm ni cô.”
Thục Hoa khóc đến đau lòng: “Mẫu thân, mau giúp con nghĩ cách, con không muốn đi am ni cô làm ni cô.”
“Vậy con có bằng lòng đi làm thiếp cho Dư Tam công tử hay không?” Dung tam phu nhân thở dài một hơi, sao con gái cũng như nàng vậy, trước thành thân nắm bắt không được, đều rơi xuống phần làm thiếp.
“Làm thiếp cho Dư Tam công tử?” Thục Hoa nức nở rầu rĩ khóc đỏ tròng mắt: “Con thà rằng làm thiếp cho Hứa Duẫn Vĩ.”
Hôm nay Hứa Duẫn Vĩ tới cứu nàng, giống như thiên thần trong mắt nàng, nói sau nàng thấy Hứa Duẫn Vĩ phong thái nhẹ nhàng, sớm đã ghen ghét Xuân Hoa, nếu mình chỉ có một con đường làm thiếp, đương nhiên chọn đi làm thiếp cho Hứa Duẫn Vĩ.
Dung tam phu nhân suy nghĩ một chút, gật đầu nhẹ: “Thục Hoa, con nghĩ đúng, Hứa Duẫn Vĩ là đại công tử phủ trấn quốc tướng quân, so với Dư Tam công tử kia, không biết tốt hơn bao nhiêu lần, nếu con có thể làm quý thiếp cho hắn cũng là lựa chọn không sai, về sau lại từ từ từng bước một, giấu tài, đến lúc đó lật đổ chính thê, rồi dẫm nàng thượng vị.”
Chính thê, tự nhiên là Dung Xuân Hoa kia.
“Nhưng là... Làm thế nào mới có thể làm thiếp cho Hứa đại công tử?” Đôi mắt Thục Hoa sưng sưng hồng hồng: “Người ta chắc chắn sẽ không bằng lòng.”
Dung tam phu nhân trên mặt lộ ra âm độc cười: “Nếu lúc ấy đã chỉ có hắn, con đổ thừa đến trên người hắn là được, hắn làm thế nào cũng không thể tự chứng trong sạch. Dư Tam công tử là sẽ không ngu xuẩn đi ra thừa nhận có quan hệvới con, đến lúc đó phủ trấn quốc tướng quân bị bức bách tình cảm, chỉ có thể cho con vào phủ làm thiếp.”
“Nhưng, trong lòng Hứa đại công tử hiểu, có thể không...” Thục Hoa xoa xoa con mắt, có hơi thấp thỏm: “Hắn nhìn thấy Dư Tam công tử kia...”
“Nam nhân ai không háo sắc? Con xinh đẹp hơn Xuân Hoa nhiều, Hứa đại công tử kia là mắt bị mù mới không muốn con đi làm thiếp. Cho dù đến lúc đó trong lòng hắn có chút ý kiến, con ôn ôn tồn tồn hầu hạ hắn, mỗi ngày ăn mặc như đóa hoa, thời gian lâu dài, người có tâm địa sắt đá cũng sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Thục Hoa vốn nghĩ là mẫu thân kiến thức rộng rãi, hơn nữa nàng từ quý thiếp phù chính làm Dung tam phu nhân, cũng chứng minh biện pháp của nàng hết sức tốt, lau khô nước mắt hạ quyết tâm, chuẩn bị đổ thừa Hứa Duẫn Vĩ.
Nhưng, tuyệt đối không nghĩ tới Hứa Duẫn Vĩ căn bản chẳng thèm ngó tới mình, ở Bích Phương Uyển, Dung tam phu nhân dạy nàng, làm sao khóc thút thít mới lộ vẻ mảnh mai, làm sao mới có thể làm được tóc mai tán loạn mà không mất kiều mỵ, không nghĩ tới đây cũng không có dùng, trong mắt Hứa Duẫn Vĩ chỉ có Dung Xuân Hoa mặt to như mâm kia, đôi mắt sít sao nhìn nàng, sợ nàng phát giận.
Thục Hoa quỳ đến chân đã tê rần, trong lòng lại là thống khổ.
Nếu là sớm biết nha hoàn Tiểu Hà bên người nàng sẽ trở mặt, nàng nhất định phải thu mua tiện tì này thật tốt. Nhất định là bình thường mình đánh chửi nàng nhiều quá, trong nội tâm nàng không cam lòng, hôm nay mới nói ra tình hình thực tế.
Lần này nên làm cái gì bây giờ? Trong nhà biết rõ chuyện xấu này, chẳng lẽ mình phải làm thiếp cho Dư Tam công tử kia?
Thục Hoa tuyệt vọng nhìn Hứa Duẫn Vĩ, lớn tiếng khóc lên, lần này nàng không phải là dáng vẻ kệch cỡm, mà là vì sợ hãi tương lai mới khóc thút thít, nàng không muốn đi làm ni cô, nàng cũng không cần làm thiếp cho Dư Tam công tử!
Nàng ngẩng đầu lên nhìn nhìn mẫu thân ngồi ở một bên, thấy ánh mắt nàng nhìn Dung lão phu nhân trên chủ tọa, trong lòng hiểu ý của nàng, bò qua, mạnh mẽ ôm lấy chân Dung lão phu nhân, khóc sướt mướt nói: “Bà nội, bà nội, Thục Hoa không có nói dối...”