Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 4: Chương 4: Gặp lại nhau. Bừng tỉnh trong mộng




Edit by JuuSan

Xe lung la lung lay chạy về phía trước, Tương Nghi ngoan ngoãn ngồi trong xe, mắt chăm chú nhìn màu xanh đậm từ viền váy, cảm thấy nó mơ hồ hiện ra, từ từ xuất hiện trước mặt mình.

Hôm nay đi Dương phủ, nàng sẽ được gặp lại Gia Mậu rồi.

Gia Mậu luôn luôn là nỗi đau trong lòng của nàng, phảng phất như không thể chạm vào, nếu nhẹ nhàng chạm vào, sẽ để cho nàng nhớ lại từng nụ cười, nhăn mày của chàng. Ở kiếp trước, nàng và y quấn quít bên nhau, nhưng gặp phải sự ngăn trở của hồng trần. Có thể nàng là ánh trăng trong lòng chàng, chỉ có thể chiếu những tia sáng trong trẻo, lạnh lùng vào cạnh giường, nhưng vĩnh viễn cũng không thể rọi vào ngực chàng, mà lẳng lặng biến mất trong hồ nước không màu.

Kiếp này nàng không muốn đi vào con đường kiếp trước, nàng không muốn tốn nhiều tâm cơ để ở chung với chàng, để rồi đến khi chết vẫn mang tiếng xấu là hồ ly tinh, nàng chỉ muốn mình sống ung dung tự tại đến hết đời. Tương Nghi nhẹ nhàng thở ra một hơi, tay lặng lẽ thay đổi, lại bị Lạc Đại gia ngồi bên cạnh phát hiện, rất nghiêm túc nói: “Tương Nghi, ngồi thì phải ngồi yên, không được nhúc nhích khắp nơi.”

Lạc Đại phu nhân cười xuy xuy: “Còn cần dạy dỗ nhiều mới được.” Nhưng ánh mắt lại hung hăng nhìn Tương Nghi, giống như muốn cắt mọt miếng thịt lớn trên nguời nàng vậy.

Lạc gia chỉ có một chiếc xe ngựa, lần này đi Dương phủ, một nhà năm miệng ăn đều ngồi trong xe vẫn không tính là quá chen chúc. Tương Nghi từng nhớ có một lần trên xe có tới chín người, giống như xe ngựa trên phố đưa người đi vậy (*giống ‘xe buýt’ ấy), lúc đó nàng ngồi giữa hai người lớn, bị ép đến thở không nổi.

Hôm nay hiếm thấy thoáng rộng như vậy, Tương Nghi khẽ nhúc nhích người, lại bị Lạc Đại gia thấy, nên khiển trách một câu, nàng cũng không lên tiếng. Tương Nghi ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Ngọc ngồi đối diện cười hì hì nhìn nàng, nhưng nàng cũng không có ý nghĩ tranh chấp gì.

Tâm đã về chân trời, chính mình nói nhiều cũng chẳng có ích gì, không phải sao?

Tương Nghi lẳng lặng nhìn Lạc Đại gia: “Cám ơn phụ thân đại nhân dạy bảo!” Ánh mắt của nàng rất trầm ổn, không có nửa phần bất mãn gì. Khi Lạc Đại gia thấy ánh mắt của Tương Nghi thì bỗng nhiên nhớ lại phu nhân đã mất của mình, mắt ông mở ra, nhìn nhìn trên người Tương Nghi.

Từ nhỏ Tương Nghi đã biết phụ thân là một người không có cốt khí. Kế mẫu có đồ cưới phong phú, chính vì thế Tổ mẫu mới cho nàng bước vào Lạc gia: “Đồ cưới thì có thể giữ lại cho con gái của con, nhưng những lợi nhuận của điền sản ruộng đất, cửa hàng phải trích ra vài phần đưa vào phòng thu hàng tháng của phủ ta.”

Lạc gia đã sớm mục nát, bây giờ chỉ còn cái vở bọc, nhưng người bên ngoài lại không biết, chỉ nghĩ Lạc gia vẫn là một trong những đại tộc ở Nghiễm Lăng, con gái thương nhân có thể gả vào Lạc gia đã là trèo cao rồi. Lại nói, lúc đó Lạc Đại phu nhân đã có thai ba tháng, cho nên với cái điều kiện vô lý của Lạc lão phu nhân, nàng (Lạc Đại phu nhân) không thể không đồng ý.

Lạc Đại phu nhân có vài chục điền trang, còn có khoảng ba mươi cửa hàng. Nghe người ta nói, Lạc Đại phu nhân vừa mới vào cửa, vì nịnh nọt Lạc lão phu nhân, mà chủ động giao ra mười mấy cửa hàng cho Lạc lão phu nhân, làm cho bà ấy vô cùng hài lòng, liền nhìn Lạc Đại phu nhân với con mắt khác. Nàng phái mấy quản sự đắc lực bên người đi quản lý mười mấy cửa hàng đó, bạc kiếm được hàng năm đều được đem ra dùng để chi tiêu cho những tiêu xài ngày thường ở Lạc gia.

Đầu Tương Nghi cúi thấp, trong lòng hơi xúc động, trên đời ngày thứ không đáng giá nhất chính là thanh cao, nếu là một người có tiền nhiều, dù ngươi có xấu đến thế nào, cũng sẽ được mọi người khen thành hoa đẹp, điển hình chính là kế mẫu Lạc Đại phu nhân của mình đó.

Bởi vì nhà nàng ta có tiền, lại sinh được một cặp long phượng thai, cho nên phụ thân nghiêng về họ nhiều hơn, so với đứa con gái lớn thất thế, lại không có bạc, là tốt gấp trăm ngàn lần rồi.

"Đại lão gia, đại phu nhân, đã đến.” Hoàng ma ma ngồi cạnh phu xe lên tiếng, màn vén lên, một trận gió lạnh thổi vào, kèm theo vài bông tuyết xinh đẹp, lạnh băng một mảnh.

Lạc Đại phu nhân xuống xe trước, cùng với Hoàng ma ma lần lượt ôm Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Ngọc, Lạc Đại gia trừng mắt với Tương Nghi: “Còn không xuống mau!”

Tương Nghi cắn môi. Đi tới cửa xe, vén màn ra nhìn, thấy Lạc Đại phu nhân và Hoàng ma ma nắm tay anh em Lạc Tương Hồn đứng một bên, không có ai nhìn nàng. Phu xe thấy vậy, thở dài vươn tay ra: “Đại tiểu thư, ngài nắm tay nô tài để nhảy xuống.”

Mặc dù Đại tiểu thư chỉ có sáu tuổi, nhưng mình cũng vẫn là một nam nhân, cũng không thể đưa tay ôm nàng xuống, đành phụ một tay đỡ mà thôi. Tương Nghi đầy cảm kích nhìn ông, vươn tay ra, dưới sự giúp đỡ của phu xe mà nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi trên mặt tuyết.

Cửa lớn Dương phủ so với nhà mình thì lớn hơn nhiều, Tương Nghi đứng một bên, nhìn cửa lớn màu đỏ chói, thở một hơi thật dài, hơi trắng từ môi nhỏ nàng phả ra, lượn lờ trong không trung. Tuy nói Dương lão phu nhân không phải huyết mạch chính thống của Hoàng thất Đại Chu, nhưng tước phong lại là hàng thật, cho nên cửa lớn của phủ bà mới rộng lớn như vậy.

Người gác cổng cầm danh thiếp của Lạc Đại gia, vào trong giao lại cho một ma ma, không bao lâu sau, ma ma nhô đầu ra: “Mời Lạc lão gia và gia quyến theo lão nô.”

Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn đi ở bên cạnh của Lạc Đại gia cùng Lạc Đại phu nhân, Tương Nghi đi phía sau, nàng thầm liếc mấy bóng lưng phía trước, lén đem áo bông trong gấu quần ra ngoài. Kiếp này nàng muốn đảo ngược tất cả, mà chuyện ở Dương phủ vô cùng trọng yếu. Tương Nghi biết rõ cô mẫu rất thương tiếc nàng, mà Dương lão phu nhân cũng là một người tốt, nàng nhất định phải tranh thủ sự đồng tình của bọn họ, để dần dần rời khỏi Lạc gia.

Mẹ chồng Dương Lão phu nhân của cô mẫu là một nữ tử khác với mọi người, bà vốn là con gái đại tộc Trịnh gia Huỳnh Dương, vì cùng Trịnh gia có mâu thuẫn sâu sắc, mà mạnh mẽ rời Tộc. Ở kinh thành không được, bà bèn chạy về Nghiễm Lăng, cái này cũng làm cho người ta có chút khó hiểu. Sau khi về đến Nghiễm Lăng, Dương lão phu nhân khuyên phu quân mình là Dương lão thái gia đem chuyện của ông và Dương gia nói rõ ràng, lấy về ruộng đất của ông.

Lúc đầu Dương lão thái gia cũng không lớn thế như vậy, ông ở Dương gia cũng bị chèn ép khắp nơi, mới biết rõ lòng người nóng lạnh như thế nào. Sau nhờ Dương lão phu nhân giúp một tay, Dương lão thái gia xoay người, Dương gia thấy vậy liền chạy tới nịnh nọt, nhưng thấy Dương lão phu nhân muốn cắt dứt quan hệ với Dương gia, bọn họ làm sao có thể chịu chứ? Nói chuyện một phen, còn cúi đầu tạ lỗi, nên cuối cùng mới nối lại tình xưa, đến nay Dương lão thái gia cũng không nhắc lại chuyện rời Tộc.

Tương Nghi một mực muốn biết Dương lão phu nhân phải có bao nhiêu dũng khí để làm ra một chuyện kinh hãi thế tục như thế, kiếp trước nàng chỉ có mấy lần thấy bà, nhưng lại không dám đến gần, chỉ có thể ở xa xa nhìn, nhưng hôm nay nàng nhất định phải nắm bắt cơ hội này.

Sân viện Dương gia so với Lạc gia lớn hơn nhiều lắm, đi theo ma ma kia một đường dài cũng chỉ mới qua cửa thùy hoa (*), Lạc Đại gia là nam nhân, tới giờ dùng bữa mới được vào vườn, nên ma ma đưa ông ta đến thư phòng của Dương lão thái gia, còn Lạc Đại phu nhân mang ba đứa nhỏ đi theo ma ma khác vào vườn.

(*)Cửa thùy hoa (còn được gọi là cửa núm tua): là một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông xuống trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.

Tương Nghi vừa đi, vừa nhìn vườn, vườn của Dương gia như thế giới thủy tinh lưu ly, khắp nơi đều là tuyết trắng, mặc dù đường mòn đã được quét sạch sẽ, nhưng do gió Bắc thổi, nên vẫn có những bông tuyết rơi đến, làm cho con đường mòn lát đá xanh phủ một tấm áo bông trắng, nháy mắt đã tan, ẩm ướt vài chỗ.

Sảng đường tiếp khách rất hoa lệ, rèm cửa treo cửa đều được làm từ gấm, bên trên thêu hoa mẫu đơn, kỹ thuật thêu vô cùng tinh xảo, tất cả nhụy hoa đều dùng dây kim tuyến làm thành, trên còn dính trân châu, ánh sáng nhàn nhạt không ngừng nhảy múa.

Lạc Tương Ngọc có chút hiếu kỳ, nắm màn cửa: "Những hạt trân châu thật là đẹp mắt."

Mặt nha hoàn gõ cửa tươi cười, khom người, thấp giọng nói: “Thưa Tiểu tiểu thư, mời mau vào ạ, rèm đã được vén lên rồi, nhang để tránh để gió lọt vào.” Mặc dù nha hoàn kia không có bất cứ cử chỉ nào bất mãn với Lạc Tương Ngọc, nhưng Tương Nghi vẫn thấy mặt nha hoàn tuy cười, nhưng ánh mắt lại đầy khinh thường.

"Đây là Lạc gia Nghiễm Lăng? Là nhà mẹ của Nhị phu nhân mang con cháu đến chúc Tết à?” Nha hoàn nhìn bóng lưng phía trước, lôi kéo tỷ muội của mình: “Thật kỳ quái, hai đứa bé phía trước thì ăn mặt hết sức xa hoa, còn đứa bé đi phía sau, nhìn qua thì lớn tuổi hơn một chút, nhưng lại mặc đơn giản, khí độ lại hết sức trầm ổn. Hoàn toàn không giống như muội muội kiến thức hạn hẹp của mình.”

"Muội không biết sao?” Nha hoàn kia nhíu mày: “Lạc Đại gia kia có tới hai vị phu nhân, vị trước là người Tiền gia Hoa Dương, vị hồi nãy là con gái của Cao Triệu Vạn ở Nghiễm Lăng, là Cao gia làm thương nghiệp nổi tiếng nhất nhì đấy. Muội suy nghĩ kỹ một chút là hiểu.”

"Nguyên lai là như vậy." Nha hoàn gõ cửa giật mình tỉnh ngộ: “Cái này cũng khó trách.” Edit by JuuSan

Tương Nghi đi vào Sảnh đường, trong phòng đã có nhiều người ngồi, so với nhà mình thì náo nhiệt nhiều hơn. Bên trái, bên phải đều đầy người, ngồi ở chủ vị là một vị phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, mặc y phục màu xanh ngọc bằng tơ lụa, trên thêu hoa văn tinh xảo làm người khác than thở không thôi, trên đầu cài cây trâm bích ngọc, ánh nắng mặt trời chiếu vào từ của sổ cũng không làm nó thay đổi màu sắc.

Đó chính là Dương lão phu nhân, Tương Nghi còn nhớ rõ bà, cùng với kiếp trước cũng không có nhiều thay đổi lắm. Tương Nghi đứng vững vàng sau lưng Lạc Đại phu nhân, nghe nàng ta chúc Tết mừng tân xuân, trong lòng tự nhủ, chắc là Dương lão phu nhân nghe mấy lời chúc này đến phát chán rồi, thì nghe thấy âm thanh vui mừng của bà truyền đến: “Chuyện của ta nhiều lắm, thân thích sơ thân cũng nhiều, thường ngày ít qua lại, không ngờ nhà các con lại còn nhớ đến ta, thật sự cảm kích!” Sau đó lại kéo dài tiếng : “Còn không mau dọn chỗ.”

Lạc Đại phu nhân nghe vậy thì ấm lòng, cảm kích rơi nước mắt không ngừng, chẳng qua cũng không biết cảm ơn như thế nào, lúng ta lúng túng đứng ở đó, mấy vị Thiếu phu nhân Dương gia nhìn thấy thì hơi bĩu môi xem thường.

Tương Nghi nhanh chân bước tới một bước, thi lễ với Dương lão phu nhân: “Đều nói Dương lão phu nhân luôn hòa ái dễ gần, hôm nay gặp mặt mới thấy lời đồn quả không sai, Tương Nghi cung chúc lão phu nhân phước như Đông Hải, hàng năm đều như tân xuân, hàng tháng đều sung túc vui vầy.”

"Ai yêu, mấy chữ ‘sung túc vui vầy’ này, ta thích nhất rồi.” Mắt Dương lão phu nhân lim dim nhìn nàng, thấy nàng mặc đồ có chút tốt, nhưng cũng hơi quá đơn giản rồi, bèn ngạc nhiên nhìn Lạc Đại phu nhân: “Đại phu nhân Lạc gia, đây là con gái của nàng?”

Lạc Đại phu nhân thấy Tương Nghi cướp chú ý của nàng, vô cùng tức giận, bỗng nhiên nàng kéo Lạc Tương Ngọc qua, đẩy về phía trước: “Nhanh, con mau mau chúc Tết Lão phu nhân đi.”

Lạc Tương Ngọc không có đề phòng Lạc Đại phu nhân có hành động đột xuất này, chân dẫm vào áo choàng, thân thể nghiêng về phía trước, giống như muốn ngã xuống, Tương Nghi vội vàng đưa tay ra đỡ: “Muội muội, cẩn thận dưới chân!”

"Ta mới không cần ngươi giả mù mưa sa!” Sau khi Lạc Tương Ngọc đứng vững, thì thuận tay đẩy Tương Nghi: “Ngươi mau đến một bên đi, đừng có đắc ý đứng trước mặt ta, đã mặc đồ của ta đi gặp khách, còn đem lời của ta cướp đi nữa chứ!”

Người trong Sảnh đường đều nhìn Tương Nghi, thấy cái áo không được áo choàng phủ hết mà lộ ra ngoài, Tương Nghi không nói gì, thản nhiên đứng đó, đưa tay kéo y phục, cố hết sức lấy áo bông che lại.

"Ngoại tổ phụ, Ngoại tổ mẫu, cháu nghe nói có khách quý tới phải không?’ Một âm thanh từ ngoài màn cửa vang vào, gió rét bên ngoài nhanh chóng bay tới, cả người Tương Nghi cứng lên, không dám quay đầu lại.

Chàng…đã tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.