Nói đến con trai nhỏ Lâm Mậu Chân của mình, mặt mày Lâm thị lang không khỏi hớn hở thêm mấy phần.
Hắn có hai đứa con trai, con trai lớn Lâm Mậu Thâm, con trai nhỏ Lâm Mậu Chân, hai người từ thuở nhỏ đã đi theo hắn đọc sách, Lâm Mậu Thâm đôn hậu hiền lành, không thông minh lanh lợi bằng Lâm Mậu Chân, mấy năm trước đã trúng Cử nhân, sau đó bất lợi trong kỳ thi mùa xuân, thi rớt, không khỏi như đưa đám, Lâm phu nhân thấy tuổi của hắn cũng mười tám rồi, cưới vợ cho hắn.
Ai biết sau khi thành hôn, Lâm Mậu Thâm mỗi ngày sa vào khuê phòng chi hoan, mỗi ngày ngủ tới khi mặt trời lên cao mới rời giường, chậm trễ bài tập buổi sáng, hắn nói xa nói gần mấy lần, nhưng Lâm Mậu Thâm lại xem thường, chỉ tiếp tục ở trong phòng con dâu, ngay cả ôn bài cũng dọn vào nội thất.
Lâm thị lang không khỏi kêu Lâm Mậu Thâm đi hung hăng trách đánh một trận, ra lệnh hắn đi học đường đọc sách, chuẩn bị kỳ thi mùa xuân năm nay thi lần nữa, không nghĩ tới Lâm Mậu Thâm lại vì vậy bệnh nặng một trận, một tháng không thể rời giường thức dậy, Lâm phu nhân nhìn thấy thì thương tiếc, khuyên hắn: “Mọi người có số mạng của riêng mình, chàng cần gì phải cưỡng cầu? Giờ Thâm nhi cũng sắp làm cha, còn bị chàng trách phạt như vậy, sau này bảo hắn dùng mặt mụi nào đi dạy dỗ con hắn?”
“Mẹ hiền làm con hư!” Lâm thị lang chỉ có thể lắc đầu, vô cùng buồn bã, con trai lớn thành thế kia, thoạt nhìn là không được, chỉ có thể cho hắn đi Lại bộ báo danh bổ khuyết, chờ xem các bộ kinh thành có chỗ trống không, để cho hắn lăn lộn từ quan cửu phẩm, xem xem có thể lăn lộn đến chính thất phẩm không, lại đi cầu xin bổ nhiệm ra ngoài.
Mà con thứ hai Lâm Mậu Chân thì hoàn toàn khác, năm ngoái hắn thi Hương một lần thì trúng ngay thủ khoa Quảng Đông, kỳ thi mùa xuân năm nay lại trúng, mặc dù không có trong hội nguyên, nhưng đậu thứ mười lăm. Lâm thị lang biết được tin tức này hết sức vui mừng, năm đó hắn thi đậu Bảng nhãn cũng đã hai mươi sáu tuổi, nhưng năm nay Lâm Mậu Chân mới mười bảy thôi, ít hơn hắn mười năm, đây đúng là tiền đồ vô hạn!
“Khuyển tử của vãn sinh, chẳng qua là may mắn mà thôi.” Mặc dù trong lòng Lâm thị lang vui vẻ, nhưng vẫn áp chế xuống như cũ: “Sao có thể so với cháu ngoại Dương lão thái gia, vừa thi đã đoạt hội nguyên.”
Dương lão thái gia nói đến chuyện khoa thi, còn không phải dẫn tới trên người ông sao ? Lâm thị lang thấy thần sắc vui mừng của Dương lão thái gia, trong lòng nhất thời sáng tỏ. Người lớn tuổi mà, thích nghe lời nịnh nọt, đặc biệt là người ta khen con cháu của mình, vậy thì còn thấy ngọt ngào hơn cả ăn mật.
Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng Dung Gia Mậu, ngay từ ba năm trước đã là thủ khoa kì thi Hương, làm cả Đại Chu khiếp sợ—— khi đó hắn còn thiếu nửa năm mới 12 tuổi, mọi người không ngừng khen, nói Dung gia Giang Lăng đã có thần đồng. Nghe người ta nói, vị học Chính đại nhân yết bảng hôm đó biết được tuổi của thủ khoa, kinh ngạc nửa ngày cũng không khép miệng được, một mực nói muốn kiểm tra bài thi, không phải nghĩ bài thi sai rồi, làm trễ nãi tiền đồ người khác.
Vốn bài thi là vô cùng bí mật, nhưng chuyện này thật là khiến người ta khó mà tin được, một thiếu niên 11 tuổi lại có thể trúng thủ khoa, những thí sinh kia cùng thi kia, chỉ cảm thấy trên mặt mình cũng mất ánh sáng, cho nên đều ủng hộ học Chính đại nhân tra xét bài thi.
Mang bài thi tới, chỉ thấy chữ viết rộng rãi, khởi, thừa, chuyển, hợp rất già dặn, giống như người học hàng lâu năm kinh nghiệm phong phú, học Chính đại nhân thất kinh, lại e rằng có người thi hộ, suy nghĩ tỉ mỉ thấy sợ vô cùng, cho người kêu Dung Đại thiếu gia tới, tự mình kiểm tra hắn, kết quả hành động cử chỉ khéo léo, chuyện trò thành thạo.
Học Chính đại nhân vỗ tay thở dài nói: “Dung gia Giang Lăng Này thật sự không hổ danh là thế gia! Lại ra tài năng kinh thiên động địa!”
Từ đó, Dung Đại thiếu gia danh mãn Giang Nam.
Vốn tưởng rằng kỳ thi mùa xuân năm thứ hai, Dung Đại thiếu gia sẽ không có chút vấn đề nào, kim bảng đề danh, thật không nghĩ đến trên đường vào kinh đi thi, Dung Đại thiếu gia thủy thổ không hợp, nửa đường bị bệnh nặng, trì hoãn mấy ngày, lúc chạy tới kinh thành thì đã bắt đầu thi một ngày, một ngày trì hoãn này tương đương với trì hoãn ba năm, cũng may Dung Đại thiếu gia tuổi còn nhỏ trì hoãn cũng không sao, trở về Giang Lăng.
Năm ngoái Dương lão phu nhân đã gọi Dung Đại thiếu gia đến kinh thành, đọc sách trong học đường kinh sư, sợ là vạn nhất dung Đại thiếu gia lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trên đường đi thi. Kỳ thi mùa xuân năm nay, Dung Đại thiếu gia vừa thi đoạt hội nguyên, một lần nữa làm cho cả đại Chu khiếp sợ, tất cả mọi người biết Dung gia Giang Lăng ra một trang tuấn kiệt, năm nay vừa mười lăm tuổi đã trúng hội nguyên.
“Còn không biết có thể hay đậu Trạng nguyên không, trúng Trạng nguyên thì là thi đậu tam nguyên rồi!” Có người há hốc mồm ngơ ngác nhìn tấm bảng kia, quả thực không thể tin được: “ Dung Đại thiếu gia này là nhân tài bực nào, lại lợi hại như vậy!”
“Chúng ta Đại Chu lại không chỉ có một Dung Gia Mậu, trái phải chỉ là vận khí tốt thôi. Thi đình ngày mai, Hoàng thượng sẽ ngự bút bổ nhiệm ba vị trí đầu, thấy tuổi hắn nhỏ như vậy, chỉ sợ là sẽ không chọn hắn.” Có người lắc đầu thở dài: “Chuyện này thật là đáng tiếc, tuổi như vậy, tài hoa như vậy, lại không thể đậu Trạng nguyên.”
“Làm sao ngươi biết hắn không thể đậu Trạng nguyên? Chắc chắn Đương kim Thánh thượng chỉ là xem nhân tài, chưa chắc có nhìn tuổi không?” Bên cạnh có người không tin: “Nếu không thì chúng ta đánh cuộc một lần, xem kết quả Dung Đại thiếu gia có thể đậu Trạng nguyên không.”
Sòng bạc sáng tối trong kinh thành đều bắt đầu đặt tiền cuộc: “Mua đại mua tiểu tùy ý của khách quan, sau khi thi đình ngày mai thì có kết quả, tới bên này đặt tiền cược, đặt bao nhiêu đều tùy ngài, ngàn vạn lần đừng bỏ qua cơ hội phát tài! Thế nào? Hay là mua Dung Đại thiếu gia không đậu Trạng nguyên?”
“Đó là tự nhiên, có Tiêu Tam lão gia, sao dám mua hắn đậu Trạng nguyên chứ!”
Mặc dù trong cung có Dung Phi nương nương Dung gia, nhưng... phủ Tiêu Quốc công cũng có một vị Tam lão gia trúng cống sĩ thứ ba mươi lăm, thực lực này không kém Dung Đại thiếu gia. Thực lực, không nói về phương diện tài năng, mà chủ yếu là thấy thực lực phủ Tiêu Quốc công người ta —— Vinh quý phi là người có hy vọng làm Hoàng hậu nương nương nhất, người trong nhà mẹ nàng, Hoàng thượng còn có thể chăm sóc một chút không?
Ứớc lượng tới ước lượng lui giữa Vinh quý phi và Dung phi nương nương, lại ước lượng tới ước lượng lui giữa phủ Tiêu Quốc công và Dung gia Giang Lăng, cuối cùng mọi người rối rít đặt tiền cược, Dung Đại thiếu gia không trúng! Giờ tỷ số bồi của sòng bạc kinh thành đã là một bồi mười.
Dương lão thái gia cười ha ha: “Người ở kinh thành này thật là không có mắt, lại mua Gia Mậu nhà chúng ta không trúng!”
Lâm thị lang nghe lời này, thận trọng cười vui vẻ: “Vậy thì đúng là không có mắt, ta đã sai người đi đặt một ngàn lượng bạc, mua Dung Đại thiếu gia đậu Trạng nguyên!”
“Quả nhiên mắt Lâm thị lang rất tốt!” Dương lão phu nhân hơi cười nhìn Lâm thị lang: “ Chờ đến sau khi thi đình, nhất định phải mời cả nhà Lâm thị lang tới phủ chúng ta, đứa con kia nhà các ngươi cũng nhân trung long phượng, tự nhiên phải để cho Gia Mậu thân cận với hắn một chút. Đã từng nghe Bảo Trụ nhà ta nói qua, con gái Lâm thị lang cũng là một cô nương cực tốt, ta còn muốn tìm cơ hội gặp nàng một chút, lần này thì tốt, Lâm thị lang điều tới kinh thành, cuối cùng là có cơ hôi5.”
Lâm thị lang nghe thì tim đập bịch bịch, Dương lão phu nhân ý này, là cho phép mình leo lên cành cao Dương phủ rồi hả? Hắn cuống quít đứng lên, thi lễ một cái với Dương lão phu nhân: “Con gái vãn sinh tư chất bất tài, chỉ sợ đến lúc đó Dương lão phu nhân nhìn chỉ cảm thấy bình thường không có gì lạ, không khỏi thất vọng!”
Dương lão phu nhân lại cười nói: “Chớ có nói con gái mình như vậy, Lâm thị lang không cần từ chối, chúng ta cứ quyết định như vậy!”
“Đa tạ ý tốt của Dương đại nhân Dương lão phu nhân, đến lúc đó hạ quan nhất định dẫn gia quyến tới bái phỏng!” Lâm thị lang vô cùng cảm kích, lại khom người thi lễ, cũng xuôi theo dòng nước mà nhận lời.
Đi ra từ Dương phủ, Lâm thị lang cảm thấy đôi chân mình đã mềm nhũn, khoan thai chậm rãi lắc người lên xe ngựa, không nghĩ tới Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân lại bình dị gần gũi như vậy, sau khi mình điều nhiệm từ Quảng Đông tới kinh thành, đã tự mình mang theo tạ lễ tới cửa viếng thăm, chẳng qua là chọn thời cơ không đúng, Dương lão thái gia đi quân doanh, Dương lão phu nhân đã đến Quy Chân viên, hắn chỉ có thể giao tạ lễ cho người gác cổng, còn mình thì đi về phủ.
Hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân, vốn nghĩ rằng hai người nhất định là cao ngạo không có cách nào đến gần, nhưng sau khi nói xúc, Lâm thị lang mới phát hiện, hai người thật sự là hiền lành dễ gần, giống như người lớn nhà bên, vô cùng đáng kính.
Khách sảnh Lâm phủ minh chúc cao chiếu, dưới ánh nến ấm áp, Lâm phu nhân và Lâm Mậu Dung cầm một bức đồ trang trí gần đây nàng thêu đang quan sát, ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ trên đó: “Dung nhi chỗ này có mấy châm không đúng, tinh tế xem xét mới thấy không đúng.”
Lâm Mậu Dung hì hì cười một tiếng: “Con gái cũng chỉ có thể thêu thành thế này thôi, mẹ chớ ký thác kỳ vọng.”
Lâm phu nhân nhìn một chút dáng vẻ nghịch ngợm của Lâm Mậu Dung, quả thực bất đắc dĩ: “Dung nhi, con cũng sắp cập kê rồi, sao tánh tình vẫn trẻ con như vậy, đã nói với con nhiều lần, phải chững chạc một ít, nếu để người nhìn cảm thấy cử chỉ con không khéo léo, sao con mãi không nghe lời ?”
“Mẹ, thiên tính Dung nhi như thế, đổi thế nào cũng không được tự nhiên, còn không bằng để cho con vui vẻ như vậy đi.” Lâm Mậu Dung cầm bức thêu phẩm kia lên: “Hay là con gọi là bọn nha hoàn phá hủy, lại thêu lần nữa, mẹ mới có thể hài lòng?”
Thấy Lâm Mậu Dung như vậy, Lâm phu nhân dở khóc dở cười, vừa mới muốn nói nàng mấy câu, chỉ thấy màn cửa động một cái, lúc ngẩng đầu lên, thì thấy Lâm thị lang bước vào.
Lâm phu nhân vội vàng đứng lên: “Lão gia, Dương lão phu nhân có chuyện gì tìm chàng?”
Quan chức phu quân nhà mình cũng là Dương lão phu nhân hỗ trợ, mới từng bước một thăng lên, Dương lão phu nhân có chuyện nhờ cậy, tự nhiên phải cố hết sức đi làm. Lâm phu nhân nhìn mặt của Lâm tri phủ, không thấy thần sắc khó chịu, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm thật dài: “Không phải chuyện phiền toái gì chứ?”
Lâm thị lang gật đầu một cái: “Tiệm của Tương Nghi ở Quảng Châu xảy ra chút chuyện, Dương lão phu nhân dặn dò ta viết phong thư cho đồng liêu, xin bọn họ chú ý một, hai.”
“Cái gì?” Lâm Mậu Dung từ trên ghế nhảy cỡn lên, chạy nhanh tới Lâm thị lang trước mặt, duỗi tay bắt cánh tay hắn lay động: “Cha, cửa hàng Nghi muội muội thế nào?”
“Dung nhi không có, chuyện lớn, sẽ được giải quyết, con cũng đừng quản nhiều như vậy.” Lâm tri phủ đoạt lại ống tay áo của mình từ trong tay Lâm Mậu Dung: “Tự cha biết an bài, con mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng làm phiền mẹ con!”
Lâm Mậu Dung bĩu môi, ục ục thì thầm nói: “Người ta chỉ quan tâm Nghi muội muội thôi mà, cái gì cũng không để cho ta biết, thật là kì lạ!” Nàng đứng ở nơi đó nhìn một hồi, thấy Lâm thị lang tựa hồ không có ý tứ cho nàng ở lại, hơi mất hứng, xoay người mang theo nha hoàn đi ra ngoài khách sảnh thật nhanh.
“Chẳng lẽ còn có chuyện gì có quan hệ với Dung nhi?” Lâm phu nhân thấy thần sắc Lâm thị lang, như hiểu điều gì, từ từ đi tới trước mặt Lâm thị lang, thấp giọng hỏi hắn, trong mắt tất cả đều là thần sắc tha thiết.
“ Không sai.” Lâm thị lang gật đầu một cái: “Dương lão phu nhân nói sau khi thi đình muốn ta mang gia quyến đi Dương phủ chơi, nàng cố ý nói tới Chân nhi và Dung nhi nhà chúng ta.”