Cái gọi là cống trà, chính là tiến cống lá trà cho hoàng thượng ngự dụng.
Cống trà cũng không nhiều, Dương lão phu nhân nói một năm năm mươi cân, coi là trong cung cho nàng một ngàn lượng bạc một cân, cũng có thể thu mươi vạn lượng bạc, nhưng làm ăn này không thể chỉ nhìn lợi nhuận mặt ngoài, bảng hiệu mà hoàng thượng viết, cộng với việc Hoàng thượng bổ nhiệm làm cống trà, sẽ không buồn tiêu thụ hàng năm.
Cách mỗi năm năm, trà thương các nơi sẽ mang trà tốt nhất trong vườn trà nhà mình vào trong cung, nội vụ phủ mời danh sĩ phẩm mính, chọn lựa ra năm loại làm thành cống trà đưa vào hoàng cung. Mà Hoa Dương xuân lại không đi trình tự này, trực tiếp do Hoàng thượng bổ nhiệm xuống, chuyện này vừa truyền đi, danh tiếng Hoa Dương xuân dĩ nhiên sẽ vang dội, không thể không thành một đoạn giai thoại.
Hoàng thượng uống qua cũng khen trà ngon, ai không muốn đến thử một chút?
Lòng bàn tay Tương Nghi hơi hơi đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy vui mừng đến không nói ra lời, thì nghe Dương lão phu nhân chậm rãi nói: “Tương Nghi, hôm nay là sinh nhật con, bà đưa con phần đại lễ này, con thích không?”
“Ân tình lão phu nhân đối với Tương Nghi, thật là làm thế nào cũng không thể báo đáp.” Tương Nghi cung cung kính kính làm một đại lễ với Dương lão phu nhân: “Tương Nghi nhất định sẽ kinh doanh Trà Trang thật tốt, không để cho lão phu nhân thất vọng.”
Đêm xuân ánh trăng như nước, trong vườn yên lặng như tờ, tiếng bước chân vang trên đường mòn vang dội khác thường.
Cửa viện Vũ Hoa Các đóng kín, bên cửa treo hai ngọn phong đăng soi ra hai cái bóng nhàn nhạt trên mặt đất, gió nhẹ thổi một cái, ánh đèn từ từ đung đưa, lồng mấy đóa hoa rơi trên mặt đất vào trong một mảnh âm u.
Mấy tiểu nha đầu giữ cửa đang ngồi ở hành lang nói chuyện phiếm, nghe cửa vang lên tiếng gõ cửa, trả lời một câu, chạy ra, từ trong khe cửa nhìn bên ngoài, chỉ thấy thiếu niên dị tộc cùng Lạc tiểu thư tới phủ đang đứng ở cửa, nàng cuống quít mở cửa, cười hỏi “Ca thiếu gia, ngươi tìm ai đây? Liên Kiều tỷ tỷ sao?”
Hai tay Ca Lạp Nhĩ thả ở sau lưng, hơi bất an, suy nghĩ một chút, “Ừ ừ “ mấy tiếng: “ Ừ, ta tìm Liên Kiều.”
Liên Kiều đang bồi Tương Nghi luyện chữ, nghe Ca Lạp Nhĩ tìm nàng, bỗng nhiên đỏ mặt, Tương Nghi cườinhìn nàng: “Thế nào? Không muốn đi ra gặp hắn?”
“Muốn, sao lại không muốn!” Liên Kiều ổn định tâm thần, lại hào phóng, nhìn Tương Nghi cười cười: “Cô nương, ta đi một chút sẽ trở lại.”
“Không việc gì, chỗ này của ta không cần ngươi theo ta, còn có Lưu ma ma Phương tẩu ở đây mà.” Tương Nghi bình thản tiếp tục viết chữ, nếu Ca Lạp Nhĩ nghĩ thông suốt thì tốt, Liên Kiều quả thực xứng đôi với hắn, hai người có thể kết duyên, cũng có thể xem là 1 nhân duyên tốt.
Liên Kiều bước nhanh ra ngoài cửa, tâm trạng vô cùng tốt, Ca Lạp Nhĩ bình thường cũng đi tìm nàng, nhưng lại không phải đơn độc đến tìm nàng, cũng không phải trong đêm xuân yên tĩnh này, việc này làm cho nàng đột nhiên hơi hoảng hốt, cảm thấy chân của mình như lơ lửng trên đám mây, làm thế nào cũng không thể chìm xuống.
Hai tiểu nha đầu giữ cửa nháy nháy mắt với Liên Kiều: “Liên Kiều tỷ tỷ, có người chờ tỷ ở bên ngoài.”
“Lại không phải chưa từng thấy người!” Liên Kiều vẫy vẫy tay, chạy ra ngoài cửa trước thật nhanh, hai tiểu nha đầu tử ở sau lưng ồn ào nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy, phảng phất làm lay động một nửa trước cây lê trước hành lang, mấy đóa hoa lê theo tiếng mà xuống, cánh hoa trắng tinh nhẹ nhàng rơi xuống đất, giống như từng con từng con thuyền nhỏ tràn đầy hy vọng, đang rẽ sóng đi tới.
“Ca Lạp Nhĩ!” Liên Kiều đi ra cửa viện, thấy Ca Lạp Nhĩ đến chờ đợi một bên tường viện, hô lên danh tự này sau này, nàng bỗng nhiên ngượng ngùng đứng lên, mặt hơi đỏ lên, nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn hắn.
“Liên Kiều, chúng ta sang kia nói chuyện.” Ca Lạp Nhĩ chần chờ một chút, mới chậm rãi mở miệng: “Ta có chuyện muốn dặn dò ngươi.”
“Dặn dò ta?” Liên Kiều có vài phần kinh ngạc, quay mặt lại, chỉ thấy đôi mắt bích ngọc của Ca Lạp Nhĩ, lòe lòe tỏa sáng trong đêm tối.
“ Ừ.” Ca Lạp Nhĩ đưa một tay ra, bắt Liên Kiều lại: “Đi, chúng ta sang kia nói chuyện.”
Lòng bàn tay của hắn hơi ấm áp, lòng của Liên Kiều giống như có lửa cháy hừng hực, một loại ngọt ngào không nói ra được bao phủ nàng, đây là lần đầu tiên nàng tay cầm tay một người đàn ông tử đi bộ, chỉ cảm thấy trái tim đều mềm yếu hết cả. Nàng len lén đảo mắt nhìn Ca Lạp Nhĩ, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng, đây là nam tử nàng lần đầu tiên động tâm, cõi đời này, ngoại trừ Cô Nương, hắn là quan trọng nhất rồi.
Hai người sóng vai đi tới trước một giàn trồng hoa tường vi, lá xanh của tường vi rất rậm rạp, lấm tấm bột hoa màu trắng dưới ánh trăng càng tươi non. Liên Kiều đứng lại, đôi mắt nhìn chăm chú vào Ca Lạp Nhĩ, sáng quắc có thần: “Ca Lạp Nhĩ, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ta muốn nhờ ngươi chuyển giao một món quà cho Lạc tiểu thư.” Ca Lạp Nhĩ nói, làm trái tim lửa nóng của Liên Kiều bỗng nhiên lạnh xuống, ngắm lên nam tử cao lớn trước mặt, nàng mở to nắt, có một loại chua xót không nói ra được.
Nàng biết ánh mắt Ca Lạp Nhĩ nhìn Cô Nương có điều khác biệt, nhưng nàng vẫn cảm thấy Cô Nương cũng không trả lời Ca Lạp Nhĩ, hẳn hắn sẽ biết khó mà lui. Vốn tưởng tối nay hắn nghĩ thông suốt tìm đến mình, nhưng lại không nghĩ rằng hắn vẫn vì chuyện sinh nhật cô nương mà gọi nàng ra.
“ Vì sao ngươi không tự mình giao cho nàng?” Giọng của Liên Kiều có vài phần lạnh nhạt: “Tự ngươi giao cho nàng không phải càng hiện ra thành ý sao? Cần gì phải uổng công vô ích.”
“Ta cảm thấy...” Ca Lạp Nhĩ thở dài một cái: “Ta cảm thấy nếu là tự tay ta đi tặng món quà này, chỉ sợ sẽ làm Lạc tiểu thư cảm thấy khó xử.”
“Tại sao?” Liên Kiều kinh nghi nhìn về thiếu niên mặc xiêm áo màu lam nhạt trước mặt, trên mặt của hắn có phiền muộn nhè nhẹ, thần sắc thê uyển trong mắt làm nàng càng them mê muội, hắn có một loại u buồn và bàng hoàng, như người đi đường bị lạc ở ngã ba, không biết mình đi về hướng nào.
“Ta biết Lạc tiểu thư không hề yêu thích ta giống như ta thích nàng.” Giọng của Ca Lạp Nhĩ trầm thấp, tâm trạng tựa như cũng không tốt lắm, ánh mắt chẳng qua là nhìn về phía hoa rơi đầy đất bên chân: “Liên Kiều, Lạc tiểu thư là nữ thần Hi Tư của ta, ta không thể làm chuyện khiến nàng khổ sở. Nếu ta tự tay giao quà tặng cho nàng, nàng nhất định có thể thấy được ái mộ trong mắt ta, nhưng nàng cũng không yêu mến ta, nếu ta áp đặt ái mộ cho nàng, nàng sẽ cảm thấy bất an.”
“Hóa ra là như vậy.” Lòng của Liên Kiều bỗng nhiên đau xót, Ca Lạp Nhĩ thận trọng đối đãi Cô Nương như vậy, không muốn tổn thương nàng mảy may, loại cảm tình hồn nhiên này thật là làm cho người hâm mộ, cho dù nàng có vài phần mất mát, nhưng vẫn hâm mộ cô nương có thể nắm giữ một phần cảm tình hồn nhiên như vậy.
“Cái này là quà tặng của ta...” Ca Lạp Nhĩ mở một tay ra, bên trên có một hồ lô ngọc nho nhỏ, Liên Kiều cầm hồ lô ngọc kia lên nhìn, lúc này mới phát hiện hóa ra trên hồ lô ngọc khắc Cô Nương.
Lông mày cong cong, hai mắt thật to, lúc khẽ mỉm cười có ung dung ổn định, đơn giản mà rất sống động. Người không dụng tâm quan sát nàng, tuyệt đối sẽ không điêu khắc ra thần vận như vậy. Liên Kiều cầm hồ lô ngọc trong lòng bàn tay, trong lòng một mảnh ấm áp, bỗng nhiên cảm giác chua xót hoàn toàn không có, nàng cười nhìn Ca Lạp Nhĩ: “Ngươi rất có tâm.”
“Từ dùng rể cây pho tượng đến dùng ngọc khí, ta thời gian mấy năm.” Trong đôi mắt Ca Lạp Nhĩ tất cả đều là cười: “Cái này ta điêu khắc một năm, từ sinh nhật Lạc tiểu thư năm trước thì bắt đầu, ngọc khí rất tinh xảo, không thô ráp giống rể cây, dùng rất nhiều công phu, nhưng cuối cùng cũng khắc xong.”
Liên Kiều có vài phần làm rung động, đi lên phía trước, ôm lấy hông của Ca Lạp Nhĩ: “Ca Lạp Nhĩ, đa tạ ngươi, Cô Nương thấy quà tặng của ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Thân thể Ca Lạp Nhĩ cứng đờ, cho tới bây giờ hắn chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với một cô nương nào, lòng bàn tay Liên Kiều rất nóng, xuyên qua y phục truyền tới, hương thơm đặc hữu của con gái dưới lẩn quẩn chóp mũi, làm tinh thần hắn đột nhiên hoảng hốt. Hồ lô ngọc đó đặt sau lưng của hắn, giống như có vật gì thấm vào da thịt, trong hơi lạnh lại lẫn mấy phần ấm áp, để cho hắn sắp không nói ra lời.
“Ca Lạp Nhĩ...” Liên Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt dũng cảm nhìn thiếu niên mặc áo lam trước mặt, giữa môi lộ ra nụ cười: “Ta thích chàng rất lâu rồi, chàng biết không?”
“Liên Kiều!” Ca Lạp Nhĩ có vài phần hốt hoảng: “Ngươi đừng nói giỡn, chúng ta... Giống như huynh muội.”
“Không, ta đối với chàng tuyệt không chỉ là muội muội cảm tình với huynh trưởng.” Trong con ngươi Liên Kiều nhuộm hơi nước, nước mắt yêu kiều nhưng bên môi của nàng vẫn treo nụ cười như cũ: “Đó là do trong lòng chàng chỉ có Cô Nương, cho nên chàng không thấy được tâm ý của ta, nếu chàng có thể phân ra một chút ánh mắt đến xem ta, vậy tự nhiên chàng có thể hiểu.”
Ca Lạp Nhĩ cúi đầu nhìn Liên Kiều, nàng dán mình thật chặt, đôi mắt cố chấp nhìn mình, tựa như có hai đám lửa đang nhảy trong con ngươi nàng, dường như muốn liên tục bốc cháy, mà nàng chính là dục hỏa phượng hoàng, từ trong ngọn lửa đạt được ánh sáng mới.
“Ca Lạp Nhĩ, ta hy vọng chàng thả một chút tâm tư đến trên người của ta, giống như chú ý Cô Nương mà chú ý ta, vậy ngươi có thể cảm nhận được tình ý ta dành cho ngươi, phần cảm tình này, không ít hơn chàng đối với Cô Nương đâu.” Liên Kiều nói chậm chạp, hai giọt nước mắt từ khóe mắt của nàng lăn xuống, từ từ lăn theo gương mặt của nàng, rơi xuống trước ngực, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Ca Lạp Nhĩ hơi mê muội, hắn ngốc nghếch giơ tay lên lau nước mắt trên mặt Liên Kiều: “Ngươi đừng khóc, đừng khóc.”
Liên Kiều toét miệng cười một tiếng: “Đồ ngu, ta đâu có khóc, ta đang cười.”
“Ngươi đang cười?” Ca Lạp Nhĩ mở to hai mắt nhìn một chút, ngón tay vuốt qua gò má Liên Kiều: “Sao ta sờ nơi này ẩm ướt?”
“Ta là vui mừng đến chảy nước mắt, chàng cũng không biết, thật là một tên ngốc.” Hai tay của Liên Kiều ôm chặt Ca Lạp Nhĩ, dán mặt vào trước ngực của hắn, giọng nói kiên định: “Ta sẽ một lòng một ý thích chàng, cho đến khi chàng có thể hoàn toàn hiểu nỗi lòng của ta.”
“Nhưng mà...” Ca Lạp Nhĩ có vài phần do dự: “ Chẳng lẽ ngươi không để ý ta xem Lạc tiểu thư trở thành nữ thần Hi Tư của ta?”
“Nếu nàng là nữ thần, chắc chắn chàng không thể lấy được nàng. Nữ thần chỉ có thể đứng trong đám mây cho người ta ngưỡng mộ, sao có thể cùng ngươi sóng vai ở một nơi, qua sinh hoạt trần thế?” Liên Kiều ngưỡng mặt lên đến, miệng hơi cười: “Ca Lạp Nhĩ, người ở bên cạnh chàng sống qua ngày, là một nữ nhân, mà không phải nữ thần. Ta đây, vừa vặn sẽ là nữ nhân kia.”