Edit by JuuSan
Bỗng nhiên trong Sảnh an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Gia Mậu, âm thanh than cháy trong chậu vang lên rõ ràng, tí tách..tí tách..
Trên mặt Dung Đại phu nhân không dừng được, Gia Mậu nói qua loa lấy lệ, ở chỗ nào giống lời xin lỗi, rõ ràng là đang dạy dỗ Lạc Tương Hồn mà, nếu Lạc Tương Hồn không thông minh, vậy mẫu thân hắn sẽ thế nào?! Tay nàng hơi giật giật, chuẩn bị ra lệnh Kim Chi dẫn Gia Mậu đi ---- Cũng không biết hôm nay Gia Mậu như thế nào, bỗng nhiên lại quật cường như vậy.
Nhưng không đợi Dung Đại phu nhân mở miệng, bên này Lạc Đại phu nhân đã nhảy cẩn lên: “Nguyên lai đây chính là lời xin lỗi của Dung Đại thiếu gia? Ta biết Dung gia các ngươi nhiều tiền, hàng năm Kim Ngọc Phường kiếm được rất nhiều bạc mà các ngươi không biết tiêu ở đâu, nhưng như vậy ngươi cũng không thể dựa vào đó mà khi dễ người khác á?”
Trong lòng Dương lão phu nhân có chút khó chịu, vốn Gia Mậu nhà bà không cần phải đi xin lỗi, chỉ cần tùy tiện nói một chút, rồi bỏ qua chuyện này, vốn là việc của con nít, người lớn không nên xen vào, ở chung một chỗ phát sinh tranh cãi, không thể tránh xảy ra một chút sơ sảy phải không? Nhưng hết lần này đến lần khác, vị Lạc Đại phu nhân này lại bám lấy không buông, quả thật làm cho bà khó chịu.
Gia Mậu nghe Lạc Đại phu nhân càu nhàu, lại thấy Tương Nghi đứng không xa Lạc Đại phu nhân, trong lòng có chút bận tâm, sợ khi về Lạc phủ nàng sẽ bị nàng ta khi dễ, ánh mắt chuyển động, bèn kéo ống tay của Dương Bảo Trụ, đưa tay nhéo cậu ta: “Bảo Trụ ca, hay là chúng ta đi Lạc phủ nhận lỗi đi?”
Dương Bảo Trụ không giải thích được bị nhéo một cái, bỗng nhiên nghĩ tới việc áo choàng Sỉ La Ni, trong lòng hiểu ra, liên tục gật đầu: “Đó là tất nhiên.”
Lạc Đại phu nhân thấy Gia Mậu nguyện ý đi Lạc phủ nhận lỗi, trong đầu hết sức vui sướng, không nghĩ tới mình lại được sủng ái như vậy, đây chính là Đại thiếu gia của Dương gia và Dung gia cùng theo nàng về Lạc phủ nhận lỗi đấy, lúc này nàng liền cười cong mắt: “Nếu hai vị thiếu gia đã thành tâm như vậy, thì liền quyết định thế đi.”
Người trong Sảnh lại một lần nữa kinh hãi, không nghĩ tới Lạc Đại phu nhân lại là người đầu không não, chẳng qua Gia Mậu và Bảo Trụ chỉ khách khí nói vậy, nhưng nàng lại lượm chày gỗ làm kim châm, lại theo sào tre leo lên (*), thật sự dẫn bọn họ về Lạc phủ nhận lỗi….Đây phải lớn mật thế nào?
(*) Nguyên câu “…kiểm liễu bổng chùy dương liễu châm,…can tử ba liễu thượng lai…” <捡了棒槌当了针 ,…. 竿子爬了上来….> , theo JuuSan nghĩ, đại ý là ‘Lạc Đại phu nhân nghĩ là hai người Gia Mậu thật sự muốn đến phủ mình nhận lỗi’, nhưng mình lại không biết chính xác ý tứ của câu, cầu giúp đỡ ~T^T~
Lúc này, mặt Dung Đại phu nhân đã tối lại, đang chuẩn bị nói chuyện, thì Dương lão phu nhân đã lên tiếng: “Như vậy cũng tốt, Bảo Trụ mang Gia Mậu đến Lạc phủ một chuyến, Phương ma ma bồi bên cạnh, đi nhanh về nhanh.”
Phương ma ma? Đây chính là ma ma thiếp thân của mẫu thân Dương lão phu nhân, sau lại luôn trung thành đi theo bên người Dương lão phu nhân, ngày thường chỉ bồi bên người bà nói chuyện phiếm, địa vị trong phủ cực cao, lần này bà được Dương lão phu nhân phái ra ngoài, nhất định là mang theo một phần tức giận mà đi.
Lạc Đại phu nhân hoàn toàn không biết chuyện này, còn cười đến vui vẻ: “Tốt tốt tốt, Dương lão phu nhân thật cơ trí, không thiên vị cháu mình, quả thật làm cho người khác bội phục.” (@JuuSan: *im lặng trong góc* ta không còn gì nói nữa ~~~)
Gần đến giờ cơm trưa, đám nam tử ở viện ngoài đi vào, trong phòng đã bày nhiều bàn, nữ quyến thì ngồi trong buồng sưởi, tất cả nam nhân thì ngoài bên ngoài, Dương lão phu nhân lại không cùng ngồi chung với nữ quyến, mà đi ra ngoài ngồi cùng bàn với Dương lão thái gia, Lạc Đại gia thấy thì có chút ngạc nhiên, đã nghe nói tính tình Dương lão phu nhân rất hào sảng, làm việc độc lập lại đặc biệt, luôn thích làm theo ý mình, chưa bao giờ để ý người khác nói cái gì, hôm nay coi như hắn cũng đã thấy rồi.
Rượu qua ba lượt, thức ăn qua ngũ vị (**), nâng ly cạn chén, bữa cơm trưa này liền xong. Lạc Đại gia phái nha hoàn đi tìm Lạc Đại phu nhân: “Làm phiền hơn nửa ngày, chúng ta nên về nha.”
(**)Ngũ vị: chỉ năm vị: ngọt, chua, cay đắng, mặn.
Lạc Đại phu nhân nhịn được chuyện vui trong lòng sao? Cười híp mắt đem chuyện xảy ra trong Sảnh đường, một năm một mười kể lại cho Lạc Đại gia nghe: “Cứ như vậy, Hồn nhi chúng ta cũng không tính thua thiệt gì.”
Lạc Đại gia cả kinh thất sắc, phu nhân của mình điên rồi, giờ lại còn dương dương đắc ý! Hắn vội vàng thi lễ với Dương lão phu nhân đang ngồi ở vị trí đầu: “Dương lão phu nhân, việc này làm sao được chứ? Không cần, không cần, hai vị tiểu thiếu gia không cần đến Lạc phủ. Phủ chúng ta nào dám để hai vị tiểu thiếu gia cao quý hạ mình đến phủ nhận lỗi?”
Dương lão phu nhân liếc mắt nhìn Dương lão thái gia: “Chi Hằng à, ông nói phải làm sao đây?”
Dương lão thái gia cười, sờ râu một cái: "Hết thảy đều do bà nói." (@JuuSan: Hắc hắc, đây là một trong hai nhân vật ta kết nhất trong truyện ấy, thích cái tính giề mà còn trẻ con đấy, moa ~OvO~)
Cứ như vậy, Dương Bảo Trụ và Gia Mậu dưới sự hộ tống của Phương ma ma ra Dương phủ, để đến Lạc phủ xin lỗi, Lạc Đại phu nhân vô cùng đắc ý, nhìn Lạc Đại gia nói: “Ông nhìn xem, Hồn nhi chúng ta được rất nhiều người thích đấy, ngay cả Dương lão phu nhân cũng để cháu nội và cháu ngoại đến cửa nhận lỗi á.”
Lạc Đại gia ngậm miệng không nói gì, cúi đầu nhìn Lạc Tương Hồn, hắn có chút không dám tin tưởng lời phu nhân mình nói, đúng là ở nhà Lạc Tương Hồn rất nghịch ngợm, làm sao vừa đến Dương phủ đã được người khác yêu thích hả? Còn liên lụy đến Dương Đại thiếu fia và Dung Đại thiếu gia theo bồi tội, hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy không được ổn lắm. Nhưng, thấy thần sắc bình tĩnh của phu nhân nhà mình, trong đầu suy nghĩ, có lẽ hôm nay Hồn nhi chịu thiệt lớn nha, dù sao cũng phải trấn an một chút.
Xe ngựa Lạc Phủ dừng trước cửa, còn xe ngựa của Dương phủ cũng đậu song song, Lạc Tương Hồn thấy bốn góc chuông màu vàng của xe ngựa Dương phủ, tay liền chỉ vào: “Ta muốn ngồi chiếc kia.”
Gia Mậu liếc mắt, lạnh lùng nhìn cậu: “Hừ! Ngươi tới thế nào, thì như thế mà về đi.” Edit by JuuSan
Lạc Tương Hồn sững sờ, đang chuẩn bị lăn lộn trên đất, nhưng thấy ánh mắt sắc bén của Gia Mậu, cả người không nhịn được rùng mình, bắt lấy tay của Lạc Đại phu nhân, bi ai nép bên người nàng,, không dám nói chuyện. Lạc Đại gia thấy gương mặt bình tĩnh của Gia Mậu, nào dám để cho Lạc Tương Hồn ồn ào nữa chứ? Vén rèm lên, một cái nhấc tay đã ném Lạc Tương Hồn vào xe, xoay đầu nhìn Gia Mậu, cười nói: “Dung Đại thiếu gia, cậu đừng để ý tới nó, tính nó thích quậy vậy đó!”
Lạc Đại phu nhân có chút không phục, chỉ chỉ xe ngựa của Dương phủ: “Chiếc xe đó so với xe của chúng ta lớn hơn, chắc chắn là ngồi thoải mái lắm, nên để cho Hồn nhi ngồi chiếc xe đó.”
Lạc Đại gia hung dữ nhìn chòng chọc Lạc Đại phu nhân: “Im miệng, lên xe!”
Nhất thời Lạc Đại phu nhân ngậm miệng, từ từ bước lên xe, Tương Nghi và Lạc Tương Ngọc còn đứng bên ngoài, nàng trừng mắt với Tương Nghi: “Ngươi còn muốn ta mời hả?”
Tương Nghi đáp một tiếng, vừa mới chuẩn bị đi qua, tay bị kéo lại, quay đầu nhìn, thì thấy là một ma ma lớn tuổi, bà cười mười phần hòa ái: “Xe ngựa kia nhìn chật chội quá, mời tiểu thư đến ngồi chung với chúng ta.”
Lạc Tương Ngọc ao ước nhìn xe ngựa của Dương phủ, đứng ở trong tuyết không nhúc nhích, trong đầu nghĩ, thế nào ma ma kia sẽ đến kéo mình lên xe đó. Nhưng Phương ma ma chỉ ôm Tương Nghi lên xe, sau đó, nhờ phu xa đỡ mà vào trong luôn, cũng không có ra ngoài nữa, Lạc Tương Ngọc cảm thấy bực bội, còn có mấy phần oán hận Tương Nghi, nếu không có nàng ta, người Phương ma ma ôm nhất định chính là mình.
Xe từ từ chuyển động trong tuyết, sau lưng là hai làn dấu xe in sâu, màn xe làm từ Vân Cẩm thượng đẳng (*), họa tiết bên trên được thêu rất đẹp, sợi kim ngân tuyến được may vào, ở giữa là một bức tranh sơn thủy, nhìn đặc biệt thoải mái.
(*) Vân Cẩm: gấm hoa, gấm Vân Nam.
Tương Nghi vươn tay ra sờ màn che của xe, thật sự không thể tin được, Dương Bảo Trụ và Gia Mậu sẽ đưa nàng về phủ. Gia Mậu ngồi đối diện nàng, nàng có thể cảm giác được ánh mắt của chàng thỉnh thoảng sẽ rơi vào người nàng, làm cho nàng đang cố gắng bình tĩnh, lại có chút xao động.
"Tương Nghi, muội ở Lạc phủ có khá không?” Dương Bảo Trụ nhìn viền áo màu xanh lộ dưới tấm áo choàng màu tím nhạt, trong lòng có chút thương xót, từ khi cậu hiểu chuyện, thì đối với vị biểu muội này đặc biệt phá lệ thương tiếc nhiều hơn một phần, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đáng yêu nhưng lại nhát gan của muội ấy, liền nhớ ngay đến chuyện muội ấy vừa ra đời đã không có nương.
Sáng sớm hai ngày trước, cậu theo mẫu thân về Lạc phủ chúc Tết, không thấy Tương Nghi, chỉ nghe là bệnh nặng không rời giường được, vốn cậu cũng muốn đến viện Tương Nghi nhìn một chút, nhưng Lạc Đại phu nhân lại cười, đưa tay ngăn cậu lại: “Hay là đừng đi, cẩn thận lây bệnh qua cho con đấy.” Edit by JuuSan
Dương Nhị phu nhân nghe Lạc Đại phu nhân nói vậy, cũng gọi Dương Bảo Trụ lại: “Nếu là vậy, thì chờ hai, ba ngày nữa, đợi Tương Nghi muội muội con tốt hơn một chút, thì để nàng đến Dương phủ chúc Tết đi, cũng đã một năm rồi ta chưa thấy nàng, cũng hơi nhớ đây.”
Lạc lão phu nhân cười gật đầu: " Được, chỉ cần Tương Nghi khá hơn một chút, sẽ để cho nàng đi Dương phủ chúc tết!"
Vất vả như vậy Tương Nghi mới có thể đi ra ngoài một chuyến, trong lòng Dương Bảo Trụ tức giận, nói không chừng Tương Nghi nào có bệnh gì, “Tương Nghi, nếu muội bị khi dễ, thì hãy kêu nha hoàn thiếp thân, hay là ma ma đến báo tin cho ta, ta sẽ nói chuyện thay muội.”
Tương Nghi rất cảm kích ngẩng đầu lên: "Bảo Trụ ca ca, ca có lòng, Tương Nghi sống coi như cũng tốt, Bảo Trụ ca ca không cần quan tâm như vậy…” Nói đến chỗ này, âm thanh đè thấp, đôi tay nắm chặt nón rộng vành trong lòng.
Gia Mậu nhìn thần sắc của nàng, càng có chút tức giận: "Tương Nghi, muội đừng sợ sệt, có chuyện gì cứ nói, có chúng ta rồi, đừng sợ!”
Lời này giống như một dòng suối trong, chậm rãi từ tim Tương Nghi chảy qua, chính nàng cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, tương tự Dương Bảo Trụ cũng là quan tâm chính mình, nhưng khi nghe những lời của Gia Mậu nói, lại có cảm giác muốn khóc. Đột nhiên nàng nhớ lại một hình ảnh đã rất lâu về trước, bên cạnh hòn núi giả, trời mưa ầm ầm, một thiếu niên khoác áo choàng màu xanh biển, Gia Mậu núp ở đó, si ngốc nhìn nàng.
Chàng đối với mình, vẫn như cũ, tự nhiên mà đến, cẩn thận ôn nhu, chẳng qua là nhiều hơn một chút bảo vệ đầy ngang ngược. Tương Nghi cúi đầu, nhìn nhìn hoa văn ở nếp váy, trong đầu không ngừng xoay chuyển, Gia Mậu kiếp này không phải là Gia Mậu kiếp trước?
Mặc dù tướng mạo và cử chỉ của chàng cùng với Gia Mậu kiếp trước giống nhau, nhưng Tương Nghi lại nhạy cảm cảm thấy có một chút khác nhau nho nhỏ, có lẽ mình nghĩ quá nhiều rồi? Dù sao một đời, lại một đời cũng có bất đồng chứ, nếu con người vẫn luôn sinh hoạt giống kiếp trước, thì cũng có hơi nhàm chán.
Phương ma ma ngồi bên cạnh, nắm lấy tay Tương Nghi, nhìn Dương Bảo Trụ và Gia Mậu cười: “Tương Nghi đã nói nàng không bị khi dễ rồi, hết lần này đến lần khác, hai người lại muốn bất bình thay nàng.” Bà đem tay Tương Nghi nắm chặt thêm mấy phần: “Tương Nghi, làm người không nên làm khó mình, có chuyện gì thì cứ nói ra, như thế trong lòng sẽ thoải mái hơn đấy.”
Ánh mặt trời màu vàng chiếu xuyên qua màn xe, rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tương Nghi, lông mi bên trái nàng giống như được bôi một lớn phấn kim tuyến, ở dưới mắt nàng như những mặt trời nhỏ, Tương Nghi ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng như trân châu, nói: “Cảm ơn ma ma, ta đã biết.”