Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 111: Chương 111: Nhà




Trong khách sảnh có một tường ngăn chạm rỗng, hai người Lâm tri phủ và Lâm phu nhân ngồi ở đó, trước mặt bày kĩ trà, bên trên để hai chén con, Lâm phu nhân cúi đầu, tay cầm bình trà, trà nóng hổi chảy xuống từ miệng bình, nước chảy xiết rơi vào chén con, tạo thành đủ loại hình ảnh kỳ lạ.

“Phu nhân, trà kỹ của nàng càng ngày càng thành thục.” Lâm tri phủ cúi đầu nhìn chén con kia, chắt lưỡi khen ngợi: “Lúc trước ta còn có thể miễn cưỡng so sánh với nàng, mấy năm nay bề bộn nhiều công vụ, tay nghề này đã hạ xuống.”

Lâm phu nhân bỏ bình trà qua một bên, bưng một ly trà thưởng thức: “Phu quân, thiếp kính chàng một ly.”

Lâm tri phủ nhận lấy chung trà nhẹ nhẹ uống một hớp: “Trà này là long tỉnh?”

Lâm phu nhân cười chúm chím gật đầu: “Đúng, nhưng long tỉnh này là mua trong ngày xuân, đặt trong lon, bọn nha hoàn mở nắp mà không đậy lại cẩn thận, không còn mới mẽ nữa.”

Lá trà trong suốt chìm chìm nổi nổi, một màu xanh biếc thanh thanh như có thể thấy đáy, Lâm tri phủ tiếc nuối lắc đầu: “ Phủ chúng ta hàng năm mua trà đều là ngày xuân, một lần mua cả năm, chờ từ từ uống, mùi vị không còn nhẹ nhàng khoan khoái như trước nữa rồi. Trà mà những tiệm tạp hóa trong thành Hoa Dương bán cũng không gì hơn cái này, muốn có trà ngon, chỉ có thể đợi trà ngày xuân, lên phố chính thấy một đoạn quang cảnh kia.”

Lâm phu nhân than thở: “Sao lại không phải như vậy?”

Hai người bưng chung trà từ từ đối ẩm, trước cửa sổ là bụi hoa quế đang nở, lẳng lặng thơm tho, đầu cành thỉnh thoảng có ong mật vo ve bay qua, hết sức náo nhiệt. Bên kia cây hoa quế, có mấy bóng người chợt lóe lên, Lâm tri phủ ngưng thần nhìn một chút, nở nụ cười: “Nếu trong phủ chúng ta luôn náo nhiệt như vậy thì tốt biết bao nhiêu.”

Lâm phu nhân gật đầu một cái: “ Lúc đầu ta còn tưởng rằng ba hài tử cũng đủ náo nhiệt, không nghĩ tới bọn họ từ từ lớn lên, trong nhà này an tĩnh hơn nhiều. Gần đây Chân nhi cũng bắt đầu nói chuyện tình yêu rồi, Dung nhi ở nhà ồn ào chẳng qua là muốn ra ngoài chơi, đầu ta cũng lớn ra.”

“ Giờ Lạc đại tiểu thư tới...” Lâm tri phủ trầm ngâm một tiếng: “Không bằng chúng ta đón nàng vào phủ tới làm bạn với Dung nhi.”

“ Đón Lạc đại tiểu thư vào trong phủ ở?” Lâm phu nhân có mấy phần kinh ngạc, bỏ việc tiêu dùng qua một bên không tính, chủ yếu là Lạc đại tiểu thư với nhà mình không quen không biết, đi đón nàng vào như vậy?

“Cô của Lạc đại tiểu thư gả vào Dương gia Nghiễm Lăng, Dương lão phu nhân hết sức thích nàng, vì án kiện của nàng, còn đích thân viết thơ cho ta.” Lâm tri phủ bưng chung trà lên, xuất thần nhìn vài người giữa buội hoa, bên môi khẽ mỉm cười: “Nếu bà biết ta đây chiếu cố Lạc đại tiểu thư như vậy, nhất định sẽ vui vẻ trong lòng.”

Lâm phu nhân cúi đầu suy nghĩ một chút, trong lòng thoải mái: “Chuyện này tùy chàng, nhưng còn phải hỏi qua Lạc đại tiểu thư, nếu nàng không muốn tới, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng.”

Dung Đại thiếu gia và Dương Tam thiếu gia nhìn qua rất quan tâm kia Lạc đại tiểu thư, nếu Lạc đại tiểu thư vào ở trong Phủ, không chừng Dung nhi nhà mình còn có thể nói nhiều mấy câu với hai người. Tuy nói lão gia nhà mình bây giờ chỉ là một Tri phủ, nhưng chờ qua mấy năm, chưa chắc không thể làm quan chính tam phẩm, đến lúc đó nghị hôn, chỉ sợ là sẽ tốt hơn nhiều.

Từ nhỏ quen nhau, lúc nhìn nhau dĩ nhiên là sẽ có thiện cảm, trong lòng Lâm phu nhân suy nghĩ, hiện tại Lâm Mậu Dung đã tám tuổi, chớp mắt một cái là có thể đến tuổi nghị hôn, không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Dung Đại thiếu gia và Dương Tam thiếu gia nhìn đều là người vô cùng tốt, gia thế không tệ, làm người khiêm cung lễ phép, nếu một mực như vậy, đúng là thiếu niên tuấn tài.

“Đến lúc đó ta tới hỏi một chút.” Lâm tri phủ sờ râu, trên mặt lộ ra nụ cười vui thích: “Đến lúc đó ta cũng có thể viết thơ cho Dương lão phu nhân nói cho bà biết chuyện này.”

“Tương Nghi, muội còn có hai cửa hàng, định làm ăn gì?” Gia Mậu sóng vai đi cùng Tương Nghi trên đường mòn đá xanh, trên đầu thỉnh thoảng tuôn rơi hoa quế nhỏ vụn, một chút xíu dừng trên vai bọn họ, lại từ từ rơi xuống đất.[ rin: lãng mạn quá hen, như trong phim Hàn vậy á, hai người từ từ đi, có hoa bay bay xuống]

Tương Nghi cúi đầu, nhìn một tầng vàng nhạt trên đường mòn, hương thơm sâu kín phiêu qua từ đầu cành, từ từ chui vào đáy lòng. Gia Mậu đi bên người nàng, loại sợ hãi của kiếp trước bỗng nhiên lại như nước thủy triều cuốn tới, hòa vào trận trận hương thơm hoa quế. Tâm trạng của nàng như bị hoa quế này huân say rồi, đôi chân như nhũn ra, cái gì cũng không nói được.

“Tương Nghi, muốn huynh đi nói với tổ mẫu không, để bà cho muội ít thứ bán.” Bảo Trụ đi một bên phía ngoài, nói tràn đầy phấn khởi: “Tổ mẫu huynh trước giờ làm ăn chưa từng thất thủ, muội đi theo bà kiếm chút bạc, cũng có thể nuôi mình!”

“ Muội... Đã quyết định rồi, muốn mở một Trà Trang.” Tương Nghi ổn định tâm trạng một chút, ngẩng đầu lên nghiêng mặt cười một tiếng với Bảo Trụ—— mỗi lần nhìn Bảo Trụ, nàng căn bản không có tâm hoảng ý loạn, thản thản đãng đãng, Tương Nghi biết, trong lòng của nàng chẳng qua xem Bảo Trụ như ca ca, căn bản không có nghĩ bậy nửa phân, nhưng nàng lại không cách nào đối mặt Gia Mậu.

Có giọng nói một mực kêu trong đáy lòng nàng: “Mau mau tránh xa hắn ra, chẳng lẽ ngươi quên chuyện của kiếp trước rồi hả?”

Nàng không thể đi lại con đường của kiếp trước, thích Gia Mậu là một chuyện cực khổ sự tình, lấy thân phận gia thế của nàng bây giờ, cùng Dung gia Giang Lăng càng lúc càng xa.

Sao Dung gia sẽ để cho Gia Mậu cưới một nữ tử hành thương làm đương gia chủ mẫu? Chưa tới vài năm nữa, Dung gia sẽ được phong làm Trường Ninh Hầu rồi, chênh lệch giữa nàng và Gia Mậu tất nhiên càng ngày càng xa.

Từng trận chua xót lòng, từng trận khổ sở, để cho Tương Nghi căn bản không dám nhìn ánh mắt của Gia Mậu, nhìn nhiều đi nữa cũng không hề có tác dụng, ở một ngày trong tương lai, nàng và Gia Mậu ắt sẽ chia lìa. Thà đến khi đó đi bi thương, còn không bằng hiện tại bóp nát một tia hy vọng nơi đáy lòng, thời gian sẽ mang đi một chút gì đó, chỉ cần mình đủ nhẫn tâm, cõi đời này sẽ không có gì không làm được.

“Mở Trà Trang?” Bảo Trụ hơi kinh ngạc: “Tương Nghi, muội nghĩ thế nào đến chuyện mở Trà Trang này?”

“ Muội nhìn một chút, trong thành Hoa Dương không có Trà Trang.” Tương Nghi nhàn nhạt nói: “ Muội nghĩ rằng mới có thể kiếm nhiều bạc.”

Lâm Mậu Dung kéo tay Tương Nghi, trên mặt có thần sắc hưng phấn, một đôi lúm đồng tiền thoáng hiện trên mặt: “ Muội chuẩn bị bán trà hả? Cha mẹ tỷ nhất định sẽ là người thứ nhất đến mua đấy! Mẫu thân của tỷ tinh thông trà kĩ, còn nói chờ tỷ đầy mười tuổi sẽ dạy tỷ công phu này!”

“Mở Trà Trang cũng không tệ.” Xuân Hoa kéo tay của Thu Hoa vốn đi phía trước, nghe bọn họ nghị luận Trà Trang, bận rộn quay mặt lại: “Bà ngoại ta mua núi trà vườn trà ở các nơi, muội vừa vặn có thể từ vườn trà của bà dùng giá thấp mua lá trà vào, sau đó bán ra giá cao, kiếm bạc chênh lệch là được.”

“Thật sao?” Tương Nghi kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt, không nghĩ tới mình lại may mắn như vậy, Dương lão phu nhân lại có núi trà vườn trà, vậy mình cũng không cần tân tân khổ khổ đi tìm lá trà ngon, trong tay Dương lão phu nhân nhất định là có trà ngon.

Bảo Trụ cười gật đầu: “Không sai được, tổ mẫu huynh mua núi vườn trà khắp nơi, huynh nhớ là có Vũ Di Sơn và Kỳ Môn, không phải Vũ Di Sơn thì có Đại Hồng Bào, Kim Tuấn Mi đỉnh đỉnh nổi danh sao?”

Tương Nghi thở một hơi thật dài: “Như thế cực tốt, muội đây có mấy phần chắc chắn rồi.”

“Tương Nghi, không phải muội có hai cửa hang sao? Vì sao chỉ tính toán làm 1 việc mua bán?” Gia Mậu thấy Tương Nghi cố ý lạnh lùng với mình, trong lòng có mấy phần không hiểu, nhưng vẫn rất kiên nhẫn dẫn lời: “ Muội hoàn toàn có thể một cửa hàng bán lá trà, một cửa hàng khác làm những chuyện khác.”

“Gia Mậu ca ca, muội không muốn làm tiệm tạp hóa.” Tương Nghi bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Gia Mậu: “ Muội muốn mở một Trà Trang, không phải quán trà, cũng không phải tiệm chỉ bán trà.”

“Trà Trang?” Ánh mắt Gia Mậu nhìn chăm chú vào Tương Nghi: “ Trà Trang này rốt cuộc là tình hình gì?”

Mấy người đi bên cạnh cũng cảm thấy ngạc nhiên, cũng dừng chân lại nhìn Tương Nghi, cảm thấy có vài phần ngạc nhiên, Trà Trang này còn có cái gì kì lạ khác? Không phải thả trên giá hàng mấy vò sứ nhỏ, để lá trà hàng mẫu, khách nhân tới cầm một cái nhìn màu sắc một chút, ngửi mùi vị một cái, nếu có ý yêu cầu, thì ngâm nước một ly trà là được?

“Trà Trang của muội chủ yếu bán hơn thưởng thức trà, vì vậy dù sao cũng phải để cho các khách nhân hưởng qua mùi vị mới thương nghị giá cả. Chỗ này muội nghĩ, đả thông hai cửa hàng, bên trong chia làm mấy gian phòng, tương tự với quán trà trong thành, chẳng qua là không cung tách trà lớn, chỉ chuyên cung tinh phẩm. Khách thưởng thức trà xong, nếu là có ý, thì có thể nói chuyện làm ăn, như vậy không phải rất tốt sao?”

Xuân Hoa suy nghĩ một chút, mặt đầy ngạc nhiên: “Nghi muội muội, ý kiến này của muội rất hay, tỷ cảm thấy không tệ.”

Bảo Trụ nghe Xuân Hoa nói không tệ, thì gật đầu liên tục: “Tương Nghi nói rất hay, làm như vậy chắc chắn sẽ không lỗ vốn, khách thưởng thức trà cho bạc, bán lá trà cho bạc.” Hắn suy nghĩ một chút, có vài phần lo lắng: “Nhương cửa hàng của muội có đủ chỗ hay không? Nếu làm ăn tốt, tới không ít người, không có chỗ ngồi, vậy phải làm thế nào?”

Tương Nghi nhàn nhạt cười một tiếng: “Phía sau cửa hàng của muội không phải còn có một sân nhỏ sao? Muội dự định sửa chữa luôn nơi đó, chỉ chừa hai gian cho Thúy Chi và Toàn Quý, còn lại làm thành loại tiểu cách gian này, giữa sân còn có thể sửa cái đình nhỏ...”

Chân mày Gia Mậu cau lại, ánh mắt có vài phần tỏa sáng, hắn chằm chằm khuôn mặt Tương Nghi không thả: “Muội chuẩn bị sửa đình nhỏ làm chi? Chẳng lẽ còn muốn sửa ra một tòa lâm viên hả?”

Xuân Hoa ở bên cạnh cười ha ha một tiếng: “Nghi muội muội, đây chính là công phu lớn đó, mở Trà Trang không cần sửa đình đâu?”

“ Muội cũng không sửa lớn, chỉ sửa một đình nhỏ đơn giản, bên trong buông rèm bốn bề, đến lúc đó mời nữ tử tinh thông âm luật tới đánh đàn đàn cổ tỳ bà các loại nhạc cụ, uống trà như vậy, mới tính phong nhã.” Mắt Tương Nghi tỏa sáng lấp lánh: “Làm việc chẳng lẽ không nên làm tốt sao?”

“Chủ ý này của Nghi tỷ tỷ không tệ đâu.” Thu Hoa chen lời vào: “Nếu muội là người thích thưởng thức trà chân chính, nhất định sẽ đến trong trà trang của tỷ ấy uống trà.”

“A... chủ ý này của Tương Nghi không tệ.” Đôi mắt Gia Mậu sâu đậm nhìn chăm chú vào Tương Nghi: “Vậy muội chuẩn bị lấy tên gì cho Trà Trang?”

Tương Nghi bị Gia Mậu nhìn đến hoảng hốt, nàng chỉ cảm giác mình cũng sắp chết đuối trong ánh mắt ôn nhu kia của Gia Mậu, ngay cả hô hấp cũng hết sức khó khăn. Nàng giùng giằng lắc đầu một cái: “ Muội còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó lại nói.”

Thật ra thì, trong lòng của nàng đã có một cái tên: Trà Trang Thúy Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.