Qua Trung thu, thời tiết chợt thay đổi, bỗng nhiên hoàng cung cũng không yên tĩnh nữa.
Dĩ nhiên, hoàng cung vốn dĩ không quá yên lặng, chẳng qua là bởi vì Hoàng thượng cũng không ham sắc đẹp, cho nên hoàng cung đại chu nhìn qua mới có vẻ yên lặng, không có cơ hội cho con dân đại chu thường thưởng thức cung đấu.
Trong hoàng cung chỉ có ba Phi hai chiêu nghi hai mỹ nhân, bảy người này đấu tới đấu lui, ai cũng không chiếm được tốt gì, phần lớn Hoàng thượng thời gian là nghỉ ngơi ở Thừa Càn cung, đặc biệt là những năm gần đây nhất, trừ phi có phi tần cố ý mời sủng, hắn cơ bản không chủ động đi đâu đến cung của phi tử.
Lòng bảy người biết rõ, Hoàng thượng già rồi, lực bất tòng tâm, người hơn năm mươi tuổi, tự nhiên không thể so với lúc đầu —— mà lúc đầu cũng không thấy hắn long tinh hổ mãnh, trong lòng phi tần cũng âm thầm oán giận, có lòng muốn muốn thái y viện phân phối nhiều đồ bồi bổ cho Hoàng thượng, lại sợ chọc Thánh thượng không thích, điều này ấy hả, trong tối suy nghĩ một chút thôi.
Cũng may Hoàng thượng già rồi, phi tần cũng già theo, vị mỹ nhân trẻ tuổi nhất trong hoàng cung cũng hơn bốn mươi rồi, mọi người ai nhìn ai khóe mắt cũng có nếp nhăn, trong lòng cân bằng.
Chỉ có Vinh quý phi là còn không an phận.
Lần trước đắc tội Dương lão phu nhân, bị Hoàng thượng phạt ăn hai mâm sâu, Vinh quý phi bị dọa sợ, lập tức đổ bệnh, thấy thứ gì cũng thành sâu, mềm nhũn ngọ nguậy trên người bà. Sau khi thái y chẩn mạch thì nói là lòng kinh hãi, cần phải tĩnh dưỡng, quý phi nương nương không có tinh lực thống trị lục cung.
Hoàng thượng bổ nhiệm hai người Dung phi và Đức phi cùng trông coi công việc lớn nhỏ trong lục cung, mọi người âm thầm nghị luận, Vinh quý phi đại khái là muốn mất khả năng thành hoàng hậu rồi, Vinh quý phi nghe thiếp thân thái giám và cung nữ báo cáo mấy lời đồn đại nhảm nhí này, giận đến không lời nào để nói, chỉ có thể cắn răng uống thuốc, điều dưỡng thân thể thật tốt, qua hai tháng mới tỉnh hồn lại.
Đêm thất tịch cầu Chức Nữ cầu khéo tay thêu thùa, Vinh quý phi tự mình đến Thừa Càn cung mời Hứa Triệu Ninh tới Trầm Hương cung, trên người đeo một cành mận gai: “Nô tì không biết điều, mạo phạm Hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội.”
Hứa Triệu Ninh liếc mắt nhìn bà, cũng không nói nhiều, phất phất tay: “Trẫm biết ngươi hối cải rồi, ngươi hồi cung đi, tối nay trẫm nghỉ ngơi ở Thừa Càn cung, chỗ nào cũng không đi.”
Vinh quý phi buồn bực nghẹn một hơi đi về trầm hương cung, kiệu mềm đi tới trước đình thủy tạ của Ngự hoa viên, vừa vặn thấy Đức phi cũng kiệu ngồi mềm đi đến xem hoa sen, hai chiếc kiệu mềm không ai nhường ai, ai cũng không chịu cho người kia đi trước, Vinh quý phi vén rèm lên thấy cổ kiệu là của Đức phi, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Đức phi này thật đúng là không coi air a gì, mình bệnh hai tháng, mới cho bà ta cơ hội ra mặt, bà ta lập tức tự cao tự đại lên, còn cho là sắp thành người đứng đầu lục cung sao.
Hoàng thượng rõ ràng là để cho bà ta và Dung phi cùng quản lý, sao tiểu tiện nhân này làm như mình bà ta độc bá lục cung vậy?
Đại cung nữ Thiếp thân Như Ý từng nói qua: “Còn không phải Dung phi nương nương tính tình lạnh nhạt, người khác nói cái gì thì là cái đấy, Đức phi nương nương lợi hại, dĩ nhiên đoạt quyền hành kia qua.”
Trong tam Phi, Dung phi trời sinh tính ôn hòa, không muốn cạnh tranh cùng người, cho nên tuy nói Hoàng thượng cho bà và Đức phi cùng thống trị hậu cung, thực tế là Đức phi một mình quyết định. Trong đoạn thời gian này, Đức phi làm không ít động tác ngầm với Trầm Hương cung, mùa hè đi thỉnh chậu băng cũng cố ý khấu trừ: “Ta nhớ năm ngoái lúc hỏi quý phi nương nương muốn băng chậu, bà nói là mỗi cung bốn cái, không có nhiều hơn, ta cũng là dựa theo lệ cũ của quý phi nương nương.”
Vinh quý phi tức giận muốn ngã ngửa, giờ thấy dáng vẻ Đức phi tiểu nhân đắc chí, càng tức giận, cũng không để ý cái gọi là đoan trang hiền thục, rống lên với cổ kiệu của Đức phi: “Làm người phải biết thức thời, Phi và quý phi, dù sao chênh lệch một chữ.”
Hai tháng qua Đức phi luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, thấy Vinh quý phi bởi vì đắc tội Dương lão phu nhân mà thất thế, đâu còn sợ bà, lúc này đã trở mặt với Vinh quý phi rồi, hai người hoàn toàn không có phong thái lễ nghi, ở đường mòn khẩu chiến một lần, vẫn là do Đại cung nữ của mình khuyên nhủ mới ngưng.
Ngày thứ hai, Hoàng thượng tuyên bố tiếp tục để cho Vinh quý phi quản lý, Đức phi và Dung phi hai tháng xử lý lục cung khổ cực, mỗi người thưởng một ngàn bạc. Vinh quý phi đoạt lại quyền đến, trong lòng cao hứng, Hoàng thượng làm như thế, ý tứ không so đo với mình, không khỏi từ từ thả trái tim kia lại về trong lòng.
Cứ như vậy qua một tháng, gió êm sóng lặng.
Tối hôm qua tiệc đêm trung thu, Đức phi nương nương mới dùng mấy hớp thức ăn, nhất thời liền trong miệng hộc máu, cho đòi thái y tới chẩn đoán nói là trúng độc, may mà ăn không nhiều, còn không đến mức chết, nếu Đức phi nương nương là một người khẩu vị tốt, lúc này sợ đã thân về cực lạc.
Đức phi thoi thóp, giùng giằng gào khóc, yêu cầu Hoàng thượng điều tra kỹ, đến tột cùng là ai muốn hại bà, mới nói xong lời này thì bất tỉnh, mang về cung cứu chữa đi.
Tiệc đêm Trung thu vốn nên là tiệc đoàn viên vui mừng, không nghĩ tới có biến cố như vậy, sắc mặt Hứa Triệu Ninh hết sức khó coi, lập tức hạ lệnh Lưu Phúc Toàn mang theo một đám người đi điều tra kỹ chuyện Đức phi trúng độc, người trong Ngự thiện phòng bị lùng bắt hết, không còn một mống, cả cung nữ rửa chén đĩa rót rượu cũng bị nhốt, thẩm tra cả đêm.
Cuối cùng chân tướng rõ ràng, là Vinh quý phi ghi hận với chuyện Đức phi nhục mạ bà, cho nên sai sử cung nữ cố ý đầu độc, muốn đưa Đức phi vào chỗ chết.
Vinh quý phi hô to oan uổng, nhưng chứng cớ xác thật, thái giám bà phái ra ngoài khai rõ, vụ án này là đinh sắt trên gỗ, đóng vững vàng, không cho phép người lật lại.
Đức phi tỉnh lại, biết là Vinh quý phi muốn hại mình, giận đến nước mắt chảy ròng: “Hoàng thượng, ngài phải xử án công bình, không thể bởi vì nhà mẹ quý phi nương nương là phủ Tiêu Quốc công thì tha bà ta!”
Hứa Triệu Ninh cau mày, nghĩ đi nghĩ lại, lắc đầu một cái: “Chuyện này liên lụy quá nhiều, tự nhiên trẫm phải sắp xếp chu toàn.”
Nghe Hoàng thượng lời này, Đức phi biết Vinh quý phi không có khả năng bị phế, yên lặng rơi lệ, lúc đứng lên, Hoàng thượng đã không có trong cung, một cung vắng lặng, chỉ có ánh nến lung lay, cung nữ xuôi tay đứng theo mép giường, trên đất có bóng đen nhỏ dài.
Phủ Tiêu Quốc công nghe nói Vinh quý phi suy nghĩ hồ đồ, lại ra tay đối phó Đức phi, cũng cảm thấy rất kinh ngạc, bà cũng trong cung sắp ba mươi năm, như thế nào nghĩ không thông như vậy, đến hơn năm mươi còn tranh sủng nữa? Bất kể nói thế nào, nói chung quý phi nương nương thật không có tiền đồ, chỉ cầu Hoàng thượng có thể nể tình mặt mũi của phủ Tiêu Quốc công, không ban chết bà là được.
Hứa Triệu Ninh ngược lại rất chăm sóc mặt mũi của phủ Tiêu Quốc công, chẳng qua là giáng Vinh quý phi xuống làm chiêu nghi, ở trầm hương cung như cũ, bắt bà nói xin lỗi với Đức phi, sau này không được đi quấy rối Đức phi.
Chuyện trong cung tới cũng nhanh, cũng đi nhanh, lúc mới nghe phảng phất kinh thiên động địa, nhưng đến lúc sau nhẹ nhàng để xuống, giống như gãi không đúng chỗ ngứa làm cho người nghe náo nhiệt, nhưng lại không nhìn thấu, trong lòng người người đều có nghi ngờ, nhưng ai cũng không dám nói ra —— dù sao Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, còn ai dám đi kêu oan thay Vinh quý phi?
“Nương nương, người trong cung đều âm thầm nói là Đức phi nương nương tự mình hạ độc đây.” Miệng Sương Thanh tiến tới bên tai Dung phi nhẹ giọng nói: “Nô tỳ cảm thấy chuyện này quả thật khả nghi, quý phi nương nương đã đoạt quyền về, cần gì phải còn phải đối nghịch Đức phi nương nương, kỳ hoặc hơn là, vì sao hết lần này tới lần khác muốn hạ độc trong dạ tiệc trung thu, vậy không phải cố ý đang hãm hại bản thân sao?”
“Có thể bà ta cảm thấy càng làm ở ngoài sáng thì sẽ không có ai hoài nghi.” Dung phi cười nhạt, một tay sờ chung trà ấm áp, trong lòng lại âm thầm nghĩ, mọi người hoài nghi cũng không phải là không có đạo lý, ai lại ngu xuẩn như vậy, đưa mình vào dưới lưỡi đao chờ bị chém.
Nhưng trong lòng Dung phi vẫn rất vui vẻ, Vinh quý phi vừa sụp đổ, tam Phi chỉ còn lại hai, bà và Đức phi hai người cạnh tranh, bà cảm thấy phần thắng tương đối lớn, ít nhất rõ ràng Hoàng thượng càng thích Hứa Nguyệt Sâm con của mình, lão Nhị con Đức phi căn bản không bằng thông minh lanh lợi Sâm nhi nhà mình.
Dung phi đứng lên, từ từ đi tới cửa chính điện, gió thu nhẹ thổi, trên sân cỏ đã có lá rụng màu vàng nhạt, ngày mùa thu tới, trời Đông cũng sẽ không quá xa, thời gian rét lạnh nhất một năm sắp đến rồi.
Bà thở thật dài một cái, hí mắt nhìn hai tiểu cung nữ đứng trước cửa, một người mặc áo đỏ, một người mặc áo xanh, hai người ghé vào một nơi ríu rít nói chuyện, như nói đến việc hay gì, hai người tụm lại một chỗ, cười hì hì.
Tuổi này thật tốt, không buồn không lo, lại có dung nhan như ngọc.
Dung phi đưa tay sờ mặt mình một cái, mặc dù cảm thất vẫn bóng loáng, nhưng sớm đã không còn non mềm của ngày xưa, bà có thể sờ tới từng tia nếp nhăn nơi khóe mắt mình, trong lòng căng thẳng, tuổi tác tốt nhất của bà trôi qua trong cung không có chút ý nghĩa nào như vậy, lúc mới vào cung, bà chỉ có mười sáu tuổi, rạng rỡ như đóa hoa, nhưng chỉ trong nháy mắt, bà đã năm mươi tuổi, ba mươi bốn năm kia, nhanh đến mức bà chưa tỉnh hồn lại, thời gian giống như hư không biến mất hoàn toàn không giống như đã qua.
Bà đã không nhớ nổi cảnh tượng lần đầu tiên mình thừa hoan, chỉ nhớ rõ thời khắc sau khi mình vào cung lần đầu tiên thấy hắn.
Hắn mặc một bộ y phục màu tím nhạt, ngồi bên tràng kỷ
Buổi tối Giao thừa kia, Hoàng thượng mời mọi người dự tiệc đêm ở Sướng Xuân viên, bà lại gặp lại ông.
Bọn họ vốn là nên chung một chỗ, thành một đôi vợ chồng hòa mỹ, nhưng tạo hóa trêu ngươi, bà vào cung, kiếp này hai người không có cơ hội gặp nhau nữa.
Chẳng qua là phần nhớ nhung kia chưa từng ngừng lại, mỗi lần gặp ông, bà vẫn có cảm giác ngũ vị tạp trần*, cho tới bây giờ bà vẫn còn nhớ những gì ông làm cho bà —— có lẽ, Đức phi trúng độc, là thủ bút của ông chăng?
*năm vị ngọt, chua, cay, mặn, đắng hỗn hợp
Trong nháy mắt nghĩ tới khả năng này, trong lòng Dung phi căng thẳng, tay siết chặt ống tay áo của mình, quả thực không dám nghĩ tới phía sau chuyện này cất giấu cái gì.
Có lẽ thật sự là ông.
Cho dù tuổi đã lớn, nhưng vẫn còn chưa khống chế được nước mắt, trong mắt bỗng nhiên có cảm giác nóng ẩm, Dung phi không dám lại đứng ở cửa hao tổn tinh thần, xoay người đi vào chủ điện, váy áo thật dài của bà kéo trên mặt đất, lung lay kéo theo, tựa như đuôi phượng hoàng đẹp đẽ quý giá, sáng lấp lánh.