Ngoài điện Quỳnh Lâm có một mảnh hoa hạnh rơi xuống, đến mỗi mười lăm tháng ba thi đình, hoa hạnh nơi này nở diễm lệ khác thường, đóa hoa màu đỏ tụ một nơi, như thùy châu trang điểm cho cả nhánh cây nhìn như mây như gấm, nhìn xa xa, giống như một mảnh ánh nắng đỏ rực, gió nhẹ phất phơ, cánh hoa bay múa theo gió, bay tán loạn đầy trời.
Một đám người mặc áo xanh quanh quẩn trong rừng hạnh, trong miệng mặc dù đang ca ngợi cảnh đẹp trước mắt, trong lòng thì giống như treo mười lăm cái thùng đầy nước, lung lay lung lay.
Đến khi mở dạ tiệc, Hoàng thượng sẽ bổ nhiệm ba vị trí đầu tân khoa rồi, làm sao có thể không khẩn trương?
Giữa đám người có một thiếu niên áo xanh, vô cùng tuấn tú, sắc mặt trắng noãn, đôi mắt giống như nghiên mực, đen như mực rực rỡ nhìn quanh. Hắn đứng dưới tàng cây hạnh, cánh hoa bay xuống đầu vai, điểm một giọt màu đỏ đến giữa trường sam màu xanh, tự dưng sinh ra một phần khí chất không nói ra được, thoát tục siêu phàm.
Những người bên cạnh cũng đứng hơi xa, thiếu niên này một thân một mình đứng đó, phảng phất di thế độc lập, không giống người trong này.
“Dung Đại thiếu gia, “ Từ một bên đi qua một nam tử tuổi còn trẻ, chắp tay chắp tay: “Hôm nay viết có thuận tay chứ?”
Gia Mậu xoay mặt, thì thấy một khuôn mặt như đã từng quen biết, hắn hơi ngẩn người, bỗng nhiên nở nụ cười: “Lâm Nhị thiếu gia?”
“Ngươi vẫn còn nhớ ta.” Lâm Mậu Chân cười chúm chím gật đầu: “Vừa nãy ta cũng chỉ là đến xò xét đến gọi ngươi một câu, nếu ngươi nói không biết ta, vậy cũng xấu hổ.”
“Mặc dù cách vài năm không thấy, vẫn có thể nhận ra Lâm Nhị thiếu gia.” Gia Mậu cũng cười trả lời, trước mắt mơ hồ xuất hiện quang cảnh gặp nhau khi đó, Lâm Mậu Chân rất thích nói chuyện với nàng ở sau lưng, khi đó mình nhìn thấy thì trong lòng rất không thoải mái, không biết là do một mực mang theo chấp niệm hay sao, mà hắn rất bài xích tất cả nam tử đi theo bên người nàng, cho dù hắn biết rất rõ, những người chẳng qua là người không quan trọng, cũng sẽ có cảm giác ghen tị mơ hồ.
Đời người có bảy khổ, yêu mà không được là khổ nhất, mấy năm nay Gia Mậu, trằn trọc trở mình chịu đựng, đến hôm nay, mới khoát đạt thêm vài phần. Lúc bắt đầu hắn nóng nảy bất an, chỉ muốn nắm tay Tương Nghi cho nàng ở bân người mình, không để cho Tương Nghi lại chịu nhiều khổ cực như kiếp trước. Nhưng sau này hắn phát hiện Tương Nghi thay đổi, trở nên khác với kiếp trước, nàng bắt đầu từ từ lớn lên, không còn là đóa hoa mỏng manh cần che chở của kiếp trước nữa, nàng trở nên có chủ kiến, thông minh phóng khoáng, đối với việc hắn đưa ra tay, nàng cũng không giống kiếp trước vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nắm lấy, ngược lại mang theo kiêu ngạo khước từ.
Gia Mậu vĩnh viễn nhớ tháng giêng năm ấy, mình đi tìm Tương Nghi, vốn tưởng rằng hai người xa cách gặp lại có thể nói chuyện thật tốt một phen, thật không nghĩ đến Tương Nghi lại không chút do dự cự tuyệt hắn, nàng yêu cầu hắn trở về, đừng tới Hoa Dương nữa, nàng muốn hắn nghe theo lời của cha mẹ, không nên chọc người nhà tức giận.
Lúc ấy đầu óc nóng lên, xoay người chạy, nhưng sau khi lại lo được lo mất, mỗi đêm nhắm mắt lại, trước mắt tất cả đều là ánh mắt chua xót của nàng.
Hắn không biết vì sao Tương Nghi cố chấp cự tuyệt hắn như vậy, nếu nàng là Tương Nghi kiếp trước, chảng lẽ không phải nên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ tiếp nhận một phần tình ý của hắn sao? Gia Mậu chỉ cảm giác mình hơi mơ mơ màng màng, nghi ngờ mình phán đoán sai, lúc này Tương Nghi căn bản không phải Tương Nghi kiếp trước, nàng chẳng qua là bởi vì mình sống lại mà thay sinh hoạt ban đầu.
Nhưng bất kể thế nào, Tương Nghi kiếp trước cũng tốt, Tương Nghi kiếp này cũng được, hắn vẫn không quên được nàng.
Vừa gặp mặt Lâm Mậu Chân, hắn lại không tự chủ được nhớ tới nàng.
Gã sai vặt hắn phái đến Hoa Dương không ngừng đưa tin tức tới, Trà Trang của Lạc đại tiểu thư làm ăn quả rất tốt, mỗi ngày ra ra vào vào nói ít cũng có trăm người; vườn trà Lạc đại tiểu thư cũng rất thuận lợi, trồng ra một loại trà ngon tên Hoa Dương xuân, người uống đều nói mùi vị còn tốt hơn Quân Sơn Ngân Châm, Bích Loa Xuân nhiều; Lạc đại tiểu thư thành hội trưởng tiệc trà Hoa Dương, bây giờ những vườn trà Hoa Dương đều cung cấp lá trà tươi cho nàng, để nàng đưa đến vùng khác bán, sau đó sẽ tới trong chỗ nàng lấy bạc; Lạc đại tiểu thư chuẩn bị đi Quảng Châu mở chi nhánh, đoán chừng là đi tìm Tả Tham sự Lâm đại nhân...
Lâm đại nhân, chính là cha vị Lâm Nhị thiếu gia này trước mặt, Công bộ thị lang bây giờ.
Lâm Mậu Chân thấy Gia Mậu nhìn mình, như có điều suy nghĩ, vội vàng tìm một câu chuyện: “Hôm nay Dung Đại thiếu gia viết thuận lợi chứ? Tất cả mọi người đều nói Dung Đại thiếu gia tài trí hơn người học phú ngũ xa, năm nay bảng vàng đề tên, nên là Dung đại thiếu gia.”
Gia Mậu khẽ mỉm cười: “Lâm Nhị thiếu gia khen sai rồi, Gia Mậu còn không có ý tưởng này, có nhiều anh tài như vậy trước mặt, sao có thể nói mạnh miệng như vậy?”
Chuyện sòng bạc trong kinh thành đặt tiền cuộc, thỉnh thoảng Gia Mậu cũng nghe người ta nhắc tới, nghe nói tỷ số bồi là một bồi mười, trong lòng cũng có một cỗ khí. Mặc dù biết Trạng nguyên này là do tâm ý hoàng thượng quyết định, nhưng bị người coi thường như vậy, một phần tâm cao khí ngạo của thiếu niên lang, dù thế nào cũng ép không xuống nổi, hôm nay hắn nén đủ lâu, một lòng là danh tiếng Trạng nguyên kia, bất kể Tiêu Tam lão gia kia là cọng hàng nào.
Chẳng qua là đối mặt lời khen của Lâm Mậu Chân, Gia Mậu cảm thấy mình hay nên khiêm nhượng một phen, tránh cho người cảm thấy mình vô cùng ngạo mạn, ra ngoài thì giả trang khiêm tốn mới được, dù sao cũng tốt hơn để cho người ta nói mình tuổi trẻ khinh cuồng.
“Dung Đại thiếu gia cần gì phải khiêm nhượng, nơi này có ai có bản lãnh như ngươi, vừa mới mười một đã trúng thủ khoa? Tất cả mọi người nói ngươi là Văn Khúc Tinh hạ phàm đó.” Trong mắt Lâm Mậu Chân có thần sắc nghiêm túc, hắn đến gần Gia Mậu một bước, thấp giọng nói: “Ta và đại ca muội muội ta, ba người đặt một ngàn lượng bạc ở trên người ngươi, chỉ chờ ngươi đậu Trạng nguyên, ba người chúng ta là có thể có được một vạn lượng bạc.”
Gia Mậu nhìn dáng vả kia Lâm Mậu Chân, bỗng nhiên nở nụ cười, chắp tay với hắn: “Lâm huynh, quả thực quá coi trọng ta.”
Không nghĩ tới Gia Mậu bỗng nhiên liền sửa cách gọi, Lâm Mậu Chân thụ sủng nhược kinh, cười hắc hắc hai tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, bên kia đi tới một Nội thị, giọng the thé nói: “Các vị, mời dời bước tới điện Quỳnh Lâm, Hoàng thượng lập tức tới.”
Mọi người nghe lời này, biết lập tức có kết quả, từng người nhịp tim nhanh thêm mấy phần, nhìn nhau một cái, bước chân đi đến điện Quỳnh Lâm, có người chân như nhũn ra, chỉ cảm thấy đạp lên bông mềm mại, sắp ngã nhào trên đất.
Gia Mậu nhìn Lâm Mậu Chân cùng cười một tiếng: “Đi thôi.”
Bốn góc điện Quỳnh Lâm là đèn cung đình đứng thẳng, giữa đèn cung đình có những giá nến to, chế tạo từ vàng bạc, sáng loáng ánh mắt của người ta, bên trên có cây nến to bằng cánh tay, ngọn lửa nhảy hết sức cao, chiếu rõ ràng các nơi trong đại điện. Sĩ tử đứng cửa ở điện Quỳnh Lâm, nghe Nội thị bên trong kêu tên, kêu một người thì một người đi qua, ngồi xuống sau án.
Mười hạng đầu, là do Văn uyên các Đại học sĩ chọn ra, Hoàng thượng sẽ lựa ra bổ nhiệm Trạng nguyên Bảng nhãn Thám hoa từ mười người kia, mọi người bình thanh tĩnh khí nghe, e sợ bỏ sót bất kỳ một cái tên nào.
Tên thứ nhất là Tiêu Tam lão gia, hắn ước chừng hơn 40 tuổi, vừa đen vừa gầy, dáng vẻ cũng xấu xí, chòm râu dài, nghe Nội thị hô tên hắn, dương dương tự đắc liếc mắt nhìn mọi người, cất bước đi qua, chiếm cứ án đầu tiên.
Cái tên thứ 2 là Gia Mậu, cung nga dẫn hắn đi về phía trước, tỏ ý hắn ngồi cùng với Tiêu Tam lão gia, Gia Mậu thoáng sửng sốt, còn chưa mở miệng nói chuyện, Tiêu Tam lão gia kia đã mở miệng: “sao không phải mỗi người một án?”
Cung nga nhàn nhạt cười một tiếng: “Vị lão gia này, xưa nay là an bài như vậy, bình tĩnh chớ nóng.”
Gia Mậu ngồi bên người Tiêu Tam lão gia, hai người một đen một trắng, một già một trẻ, nhìn vô cùng đối lập, nhìn Tiêu Tam lão gia, thì cảm giác người này quả thực chật vật, lại có thể lớn lên thành như vậy. Mà nhìn Gia Mậu, lại cảm thấy cảnh đẹp ý vui, giống như có một khối mỹ ngọc đặt bên cạnh nghiên mực màu đen, lập tức phân cao thấp.
Tiêu Tam lão gia quả thực hơi không vui, chẳng qua là cũng không có cách nào, ngượng ngùng ngồi đó, đôi mắt chẳng qua là nhìn long ỷ chính giữa đại điện không nói lời nào.
Long ỷ không có ai, phía sau đứng hai cung nga, rất cung kính giơ phiến bài bảo la, bên trên đó là trang sức kim châu và lông chim, lòe lòe phát sáng, cơ hồ muốn làm hoa ánh mắt của người ta. Tiêu Tam lão gia ngồi một hồi lâu trong lòng trong bụng thầm nghĩ, cũng không biết Vinh quý phi có nói thành chuyện này thay mình không.
Hắn thi đậu cống sĩ thứ ba mươi lăm, Tiêu quốc công rất là vui vẻ, lập tức nói phải đi vào cung tìm quý phi nương nương, xin nàng thuyết tình thay huynh đệ nhà mình —— con em phủ Tiêu Quốc công hơn phân nửa không người tài, hôm nay cuối cùng có một cống sĩ, nếu lại có thể cầm một tên Trạng nguyên, vậy thì có thể làm người rảnh rỗi trong kinh thành im miệng —— luôn nói người phủ Tiêu Quốc công trong bụng không mực, giờ sẽ tới một người đầy bụng kinh luân tài tuyệt thiên hạ cho các ngươi nhìn xem!
Vốn Tiêu Tam lão gia không có ý tưởng này, sau khi nghe cha nói như vậy, cũng từ từ có dã tâm, nếu trong nhà sắp xếp xong, vậy mình dốc hết tinh thần sức lực đi lên là được. Hơn nữa không ít bạn cùng trường cũng chém gió nói hắn có tài năng kinh thiên động địa, thi đình lần này nhất định có thể vừa thi đoạt giải nhất, Tiêu Tam lão gia lâng lâng được quên mất mình chẳng qua là Tiến sĩ thứ ba mươi lăm, xem danh tiếng quan trạng nguyên thành vật trong túi mình.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, mọi người đều ngẩng đầu nhìn cửa đại điện, đi vào trước là một hàng Vũ Lâm Lang, phân biệt đứng ngay ngắn hai bên đại điện, cung nga Nội thị xếp hàng xếp hàng đi ra, sau đó mới là Hứa Triệu Ninh mặc long bào vàng chói bước vào.
Trong điện Quỳnh Lâm yên tĩnh, một tia vang động cũng không có, chỉ thấy một Nội thị mặc áo choàng màu xanh thẫm đi tới trước đại điện, sau lưng là hai tiểu Nội thị đi theo, mỗi người bưng một cái mâm, trong khay để một quyển hoàng lăng.
Đây là muốn tuyên đọc thánh chỉ, những cống sĩ cũng ngồi thẳng người, tập trung tinh thần nhìn lăng la màu vàng trong khay kia. Lúc này nội thị cười liếc mắt nhìn mọi người, từ trên khay bên lấy xuống một tấm thánh chỉ cao giọng tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: ...”
Một chuỗi dài văn biền ngẫu đọc xong, miệng đầy từ ngữ trau chuốt, nhưng tâm tư của mọi người cũng không ở chỗ này, chỉ muốn nghe đến tột cùng là ai đoạt Trạng nguyên, thì nghe thấy nội thị lớn tiếng nói ra: “Đầu bảng, Giang Lăng Dung Gia Mậu.”