Ánh sáng trong phòng lúc sáng lúc tối, chiếu ra mặt bốn người trong phòng, mọi người ngồi ở chỗ kia, yên lặng nghĩ tới tâm sự của mình. Dưới ánh đèn, các loại trâm cài trang sức tản ra ánh sáng hơi yếu, toát ra ở đáy mắt đuôi lông mày.
Dung đại phu nhân mang theo Xuân Hoa ngồi ở bên cạnh Tương Nghi, sắc mặt nhàn nhạt: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, thế như vậy tất không thể bỏ qua con tiện nhân tam phòng kia!”
Đại phòng và nhị phòng xưa nay giao hảo, chỉ có tam phòng, ỷ vào Dung lão phu nhân sủng ái, lúc nào cũng muốn làm chút ám chiêu. Trước kia chẳng qua là tiểu đả tiểu nháo mà thôi, lần này thế nhưng xuống tay với Thừa Tuyên, đại phòng đã không thể dung nàng.
Mọi thứ trên hội bánh thang, Dung đại phu nhân bố trí hết sức chu đáo, phân phối nhiệm vụ cho nha hoàn bà tử vô cùng tỉ mỉ, tam phòng một đứa nha hoàn cũng không dùng, người thường ngày có lui tới tam phòng cũng không ở trong phạm vi suy xét, tất cả đều là tâm phúc đáng tin.
Trong phòng bếp có người, phòng ăn cũng có người cầm đầu, thật không nghĩ đến vẫn bị người chui chỗ trống.
Bà tử ta đến tột cùng làm thế nào hỗn vào trong phòng bếp bưng thức ăn, còn cần miệt mài theo đuổi, bên trong này còn có kỳ quặc, nếu không bắt được người tiếp ứng kia, mình ngủ cũng không yên ổn. Tuổi Thừa Tuyên còn nhỏ, trong phủ nhiều người như vậy muốn tính kế hắn, có thể an an toàn toàn lớn lên hay không vẫn là một vấn đề.
Lần này xuống tay với Thừa Tuyên, một người cũng không thể bỏ qua.
Đây là tâm nguyện của Dung đại phu nhân, cũng là tâm nguyện của Tương Nghi.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Tương Nghi đứng dậy, mở cửa sổ nhìn thoáng qua, thì thấy áo choàng màu xanh nhạt của Gia Mậu chợt lóe, đèn lồng trên hành lang chiếu theo bóng thật dài của hắn.
“Thế tử gia trở lại.” Kim Châu đưa tay gõ cửa, đã thấy Tương Nghi nhô đầu ra từ cửa sổ, hì hì cười một tiếng: “Ta làm điều thừa rồi.”
“Gia Mậu, thế nào? Bà tử kia có cung khai không?” Tương Nghi mở cửa ra, vội vội vàng vàng hỏi.
“Ai...” Gia Mậu lắc đầu: “Bà tử kia chỉ nói có người mua bà ta, bảo bà ta ra tay, nhưng bà ta lại không biết người mua là ai, bởi vì người kia căn bản không đối mặt bàn bạc với bà ta, chỉ là cách một cánh cửa sổ nói chuyện, đẩy ngân phiếu từ dưới khe hở cửa sổ.” (rin: chuyện này thì đơn giản thôi, ko có chứng cớ ngụy tạo là được, sao mấy người này hiền quá vậy, chẳng lẽ điền văn nên vậy?!)
“Thật là giảo hoạt!” Tương Nghi lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới Dung tam phu nhân làm việc chu đáo chặt chẽ như vậy. Không có chứng thực vật chứng, cho dù mình có thể đoán ra tám chín phần mười, nhưng không thể định tội nàng, Tương Nghi không khỏi nôn nóng, đi thong thả vài bước trong phòng: “Vậy bà ta còn cung khai điều gì khác không? Làm thế nào trà trộn vào phòng bếp?”
Tinh thần Dung đại phu nhân tỉnh táo: “Gia Mậu, việc này nhất định phải biết rõ ràng, trong phủ còn có đồng đảng của bà ta? Ta vừa nghĩ trong phòng bếp có người lòng dạ độc ác trà trộn vào thì lo sợ bất an, bọn họ chỉ cần ra tay trong thức ăn, chúng ta sẽ gặp nạn.”
Gia Mậu lắc đầu: “Phòng bếp tạm thời không có việc gì, bà tử kia nói là có người cho bà ta một bộ xiêm y đầy tớ Dung gia mặc, bà ta trói một bà tử rồi ném ở hòn non bộ, giả trang bà tử kia đi vào bưng thức ăn. Lúc ấy nhiều người, trong phòng bếp lại là nhiệt khí khắp nơi, người khác cũng không nhìn kỹ mặt của bà ta, hơn nữa mọi người trong phòng bếp đặt món ăn trong bát, rồi đặt ở cửa, các nàng tự mình đi lấy.”
“Nhưng mà...” Tương Nghi vẫn còn hơi sợ hãi, thoạt nhìn Dung phủ thật sự là không an toàn, kẻ xấu muốn vào thì có thể vào, muốn ra tay thì ra tay, thật là làm cho người ta không yên tâm.
“Tương Nghi, nàng đừng sợ, bà tử này không phải người bình thường, là hảo thủ trên giang hồ, là có người mua chuộc bà ta, nội ứng ngoại hợp mới có thể dễ dàng thuận lợi như vậy, người bình thường làm không được.” Gia Mậu nhìn ra lo lắng của Tương Nghi, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng: “Lúc nãy ta đã nói qua với Lư Thế Phi, bảo hắn giúp ta tìm người tốt hơn đến làm hộ viện, như vậy có thể yên tâm.”
Dung đại phu nhân gật đầu nhẹ: “Hôm nay cũng là nhiều người phúc tạp, ngày thường tỉ mỉ chút ít, sẽ không có chuyện như vậy. Chỉ là Tương Nghi con nên điều chỉnh, bên Trà Trang Thúy Diệp kia, phái người khác đi xử lý, Phương tẩu thì ở Duyệt Hoa Viên, một tấc cũng không rời Thừa Tuyên, ngay cả ngủ, cũng cho Phương tẩu cùng ngủ, chúng ta ngàn vạn không thể bỗng nhiên chủ quan.”
Xuân Hoa ở một bên lên tiếng nói: “Mẫu thân, đề phòng người không thể đề phòng một đời, quan trọng nhất là diệt trừ mầm tai vạ, chúng ta sẽ không lo lắng như vậy.” Trải qua chuyện Thục Hoa, Xuân Hoa đối với Dung tam phu nhân và con gái của nàng, đúng là chán ghét từ trong đáy lòng, ngay cả nhìn Dung tam phu nhân một cái cũng cảm thấy sợ, hận không thể mau đuổi nàng ra khỏi phủ, cả đời này cũng không nhìn thấy nàng mới tốt.
“Quả thực.” Dung đại phu nhân thật dài thở ra một hơi: “Mấy ngày nay nhất định phải khiến nàng hiện nguyên hình. Thu Hoa, người bên Giang Lăng và Hàng Châu kia sắp tới chưa?”
Thu Hoa ngồi ở một bên lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Kể từ khi định ra hội bánh thang mời Thụy Hỉ Ban đến quý phủ ca diễn, bên này con cũng đã bố trí xong. Bà đỡ trương và nha hoàn ở Giang Lăng đều đã tìm được, từ Hồng Nhi mang lên đường, trong hai ngày này sẽ đến kinh thành.” Thu Hoa ổn ổn tâm thần, ánh mắt phiền muộn: “Con chỉ là có chút lo lắng, nếu ông nội biết rõ chân tướng chuyện như vậy, còn không biết sẽ giận thành bộ dáng gì? Nếu là chọc tức ông nội, thật đúng là đại bất hiếu.”
Trong lòng Thu Hoa có vài phần rối rắm, mặc dù Thục Hoa khắp nơi đối nghịch nàng, nhưng tâm địa nàng thiện lương, thực không đành lòng vạch trần Thục Hoa. Nếu thân thế Thục Hoa bị vạch trần, nàng không thể ở trong Trường Ninh Hầu phủ nữa, nàng sẽ từ một tiểu thư Hầu phủ kim tôn ngọc quý biến thành dân đen.
Hôm đó nàng đã thất thân cho Dư Tam công tử, mặc dù nàng không có đi đại sảnh, không thấy bộ dáng Thục Hoa khóc đến nước mắt như mưa, nhưng nghe bọn nha hoàn nói, tam tiểu thư bị Lão thái gia nhốt lại, mỗi ngày cũng không cho ra ngoài, chỉ chừa một cửa sổ nhỏ đưa cơm nước vào, ngày ngày tam tiểu thư khóc bên trong, giọng réo rắt thảm thiết.
Thu Hoa nghe mọi người nói như vậy, không khỏi hơi khó chịu, suy tính thật lâu, đến cùng có cần vạch trần Thục Hoa hay không, cho nàng lấy danh nghĩa Dung gia tiểu thư qua hết đời này, đây là vấn đề nàng khó đối mặt nhất hiện tại. Dùng danh nghĩa Dung lão thái gia nói chuyện, cũng chỉ là muốn biến mất suy nghĩ chân thật của mình mà thôi.
“Nếu con để Dung gia lẫn vào huyết mạch người khác, đó mới là đại bất hiếu!” Dung đại phu nhân nhìn Thu Hoa, giọng nói từ từ lạnh lẽo: “Thu Hoa, lòng dạ đàn bà là không được, chúng ta phải có lòng trắc ẩn, nhưng đó cũng nên xem xem là với người nào.” Dung đại phu nhân thất Xuân Hoa và Thu Hoa tựa như cũng đang trầm tư, mỗi tay cầm một tay hai tỷ muội, tinh tế dặn dò: “Thục Hoa dù thế nào cũng không phải là cái người lương thiện, nếu con chỉ đẩy đổ họ Cổ kia, Thục Hoa vẫn lưu trong phủ như cũ, nhổ cỏ không trừ gốc, hậu hoạn vô cùng, ai biết về sau nàng ta sẽ làm ra chuyện gì!”
Gia Mậu gật đầu khen một câu: “Mẫu thân nói đúng.”
Tương Nghi giương mắt nhìn một cái, đột nhiên nghĩ tới chuyện Gia Mậu nói với nàng, kiếp trước, Thục Hoa thế nhưng làm tiểu thiếp phu quân Thu Hoa, quả thật là hậu hoạn vô cùng. Dung đại phu nhân nói, không phải không có lý.
“Là Thu Hoa nghĩ sai, tất cả xin nghe đại bá nương an bài.” Thu Hoa có vài phần hổ thẹn, tâm tư dần dần kiên định.
Ánh sáng đèn dầu trong Bích Phương Uyển nhỏ như hạt đậu, Dung tam phu nhân sững sờ ngồi dưới đèn, đèn vàng ấm kia đánh vào trên mặt của nàng, làm cho nàng nhìn qua giống như một pho tượng nhũ vàng trong miếu.
“Phu nhân, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi rồi.” Nha hoàn Đào Nhi bên người bưng chậu nước đi đến từ bên ngoài, thấy bộ dạng này của Dung tam phu nhân, hiểu sai ý của nàng, đi đến bên người nàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, ngươi cũng muốn khai chút ít, gia và Hạnh Hoa kia, cũng chẳng qua là giả phượng hư hoàng mà thôi. Không phải là nói gia đã không có bản lĩnh kia? Đừng nghe Hạnh Hoa làm cho hăng hái, đến tột cùng mau không mau, tư vị kia chỉ có nàng biết!”
Dung tam gia gần đây thân thiết với nha hoàn Hạnh Hoa trong sân, có mấy buổi tối đều nghỉ trong phòng Hạnh Hoa, mặc dù việc kia không được, nhưng sắc tâm chưa chết, lấy xong chuyện đi lấy, cũng có thể thỏa mãn. Trong nội tâm Hạnh Hoa ngứa không chịu nổi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể giữa không trung nửa thực lừa gạt đi qua, cảm giác nửa đói không no xác thực chẳng có gì đặc sắc.
Dung tam phu nhân buồn bã ỉu xìu đáp một tiếng, thấm đôi tay vào trong chậu, nước không lạnh cũng không nóng, vừa vặn, Đào Nhi cầm khăn tinh tế lau chùi thay nàng, cúi đầu khen một tiếng: “Ngón tay Phu nhân dài, vừa thon vừa trắng, nhìn như chồi non vậy, so với ngón tay cô gái hai tám còn mềm mại hơn.”
Dung tam phu nhân ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái: “Ngươi cố ý nói chơi trêu chọc ta vui vẻ!”
“Phu nhân, nô tỳ nói tất cả đều là thật, phu nhân rất xinh đẹp, tỉ mỉ sửa soạn rồi ra ngoài, người ta đều sẽ cho rằng là tỷ muội của tam tiểu thư đó!” Đào Nhi cười hì hì đắp khăn lên mặt Dung tam phu nhân: “Mặt mày này thật là tinh xảo, ai nhìn mà không yêu? Bọn nô tỳ thấy bộ dáng này của phu nhân, trong lòng đều ao ước, chỉ tự trách mình không có phúc khí, không sinh ra tướng mạo tốt, chỉ có thể nhìn mặt phu nhân cho đỡ thèm mà thôi!”
Dung tam phu nhân nghe thì trong lòng thoải mái, khẽ mỉm cười: “Hôm nay miệng bôi mật hả? Mau lấy chậu nước ra ngoài, ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Đào Nhi từ tốn đi ra, trong phòng lại một mảnh trống rỗng, lòng Dung tam phu nhân cũng một mảnh trống không, không tự chủ được nghĩ tới cảnh tượng gặp mặt hôm nay. Hắn thế nhưng không biết mình! Khủng hoảng không nói ra được tràn vào lòng nàng, chẳng lẽ mình thay đổi nhiều như vậy? Thấy ánh mắt của hắn liếc đến, một lòng cho là hắn sẽ có kinh ngạc trùng phùng, ai ngờ hắn cũng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, lại quay mặt đi nói cười với các phu nhân, phảng phất nàng chỉ là một người đi đường bình thường.
Sờ sờ mặt của mình, trong lòng Dung tam phu nhân phá lệ ủy khuất, lúc nãy Đào Nhi còn tán dương mình xinh đẹp, giống như thiếu nữ hai tám phương hoa kia? Vì sao hắn làm ra thần thái hờ hững này? Hoặc là hắn không muốn để cho người khác biết qua lại không muốn người biết giữa bọn họ? Đôi tay Dung tam phu nhân sít sao nắm tà áo, cảm thấy mình hít thở không thông.
Hắn ở kinh thành, chỉ ở cách mình không xa, nhưng lại không thể nhìn thấy hắn, thậm chí không biết rõ hắn sao rồi. Dung tam phu nhân mờ mịt nhìn thoáng qua bốn phía, trong phòng không có người khác, ngoài phòng có tiếng nước nhỏ vụn, đó là ma ma bên người nàng đang súc miệng trên hành lang, Dung tam phu nhân đứng lên, một tay bấu vào cửa sổ, trong nội tâm rối rắm vô hạn.
Bảo Lâm ma ma đi ngõ Tây Thụ một chuyến, hay là từ đây hết hy vọngr?
Ánh sáng càng ngày càng mờ, tựa như dầu đã hết, khói cũng chầm chậm tản khi, lá cây bên ngoài không ngừng vang sào sạt, mạt gió thanh bình nhẹ nhành lướt qua cánh cửa chạm trổ rồi biến mất, đèn hoa uốn éo người, giãy giụa hai cái, nghe một tiếng “Phốc” rất nhỏ, đóa hoa vàng nhạt kia cuối cùng cũng dập tắt, trong phòng lọt vào một mảnh hắc ám.