Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 139: Chương 139: Tiền Mộc Dương tới cửa vay tiền




Trời tháng tư trong sáng không có một tí tạp chất, mây trắng thong thả trôi qua, để lại một con dấu nhàn nhạt trên bầu trời xanh biếc, giống như vái bông bị xé rách, từng sợi từng sợi, trong trắng lộ chút vàng, xen lẫn ánh nắng có tâm sự không nói được.

Tương Nghi do Liên Kiều phụng bồi, đi tới Trà Trang Thúy Diệp.

Trong trà trang có mấy loại trà đã hết hàng, Phương tẩu tự mình ra trận, thay nàng đi vườn trà chọn trà, mấy ngày nay chỉ có Liên Kiều đi cùng nàng.

Cửa Trà Trang Thúy Diệp, người đến người đi, nhìn hết sức náo nhiệt, lòng Tương Nghi vui mừng, bước gấp mấy bước, đạp lên bậc thang, lúc này nghe thấy có người gọi nàng sau lưng: “Tương Nghi!”

Quay mặt lại, chỉ thấy Tiền Mộc Dương đứng đó, trên người mặc một bộ áo tơ lụa, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười: “Tương Nghi, ngươi làm ăn càng làm càng tốt đó.”

Lòng Tương Nghi hơi hơi một lộp bộp, Tiền Mộc Dương tìm tới nơi này có chuyện gì? Hai ngày trước hai mợ mới nhắc nàng, bảo nàng đề phòng Tiền Mộc Dương nhiều hơn, hắn là một tên lưu manh vô lại không tim không phổi.

“Con ngẫm lại xem, dù Tiền Lư thị lợi hại như vậy, còn không phải ngoan ngoãn chia nhà cho hắn, cho không ít cửa hiệu.” Lý thị chau mày, lộ chút lo âu tới: “Hắn không nói phải trái, tát bát xỏ lá là chiêu số thường dùng, con có thể trốn hắn thì trốn nhiều chút.”

Lưu thị gật đầu một cái: “Mợ cả con thì là người tốt, chỉ tiếc gả cho người như vậy, cũng không có cách nào, sau này con đưa quà lễ, chỉ cần cho người làm đưa qua, ngàn vạn lần chớ tự mình đi.”

Nghe hai mợ dặn đi dặn lại, Tương Nghi cũng cảm kích, tự nhiên nàng biết Tiền Mộc Dương vô lại, nhưng hai mợ sợ nàng thua thiệt, lại không để ý xé rách tình cảm thân thích nói cho nàng biết, quả thực cũng khó có được.

Lý thị và Lưu thị mới dặn dò, Tiền Mộc Dương đã tới rồi, chuyện trên thế gian này thật là trùng hợp, trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn.

“Cậu, hôm nay tới mua trà sao?” Tương Nghi cười cười, chỉ chỉ cửa trà trang: “Trước vào nói chuyện thôi, để cho cậu đứng ở cửa quả thực hơi không cung kính.” Tương Nghi cảm thấy hôm nay có thể sẽ trở mặt với Tiền Mộc Dương, nếu là cho người ta nhìn thấy, tựa hồ có hơi không tốt, những kẻ gọi là chính nghĩa chi sĩ kia nhất định sẽ dùng ngòi bút làm vũ khí công kích nàng, chỉ nói là cháu ngoại gái không cung kính với cậu, dù thế nào cũng nên để cho Tiền Mộc Dương vào hậu viện lại nói, ở hậu viện làm ồn thế nào, đóng cửa lại, có ai biết?

Tiền Mộc Dương thấy Tương Nghi thật là cung kính với hắn, trong lòng đắc ý, phủi y phục một cái, cất bước lên bậc thang, năm ngoái hắn lại lên cân chút, bụng bắt đầu phình ra, chân còn chưa bước qua ngưỡng cửa, bụng đã đi qua.

Liên Kiều đẩy cửa nối cửa hang và hậu viện ra, mắt lạnh nhìn Tiền Mộc Dương: “Cữu lão gia, mời.”

Tiền Mộc Dương không phải nàng nhìn thất lần thứ nhất, lần trước về Hoa Dương kiện, nàng đã thấy trò hề của hắn, Cô Nương cũng thật là bất hạnh, có một thân thích cực phẩm. Thật vất vả thoát thân từ Nghiễm Lăng đến Hoa Dương, mới sống thoải mái hơn nửa năm, người cậu này lại đi ra nhảy nhót rồi.

Chân của Tiền Mộc Dương vừa mới nâng lên, Liên Kiều nhẹ buông tay, cánh cửa trực tiếp nhào vào trên bụng của hắn, Tiền Mộc Dương “Ôi da” một tiếng, ôm bụng hô lên: “Nha hoàn này là thế nào? Khí lực nhỏ đến không giữ được cánh cửa hay sao?”

Liên Kiều ngoài cười trong không cười: “Cữu lão gia, tay ta trượt một chút, thật là xin lỗi.”

Tiền Mộc Dương liếc nàng một cái, cất bước tiếp tục đi về phía trước, Liên Kiều hung hăng hất cánh cửa một cái, lần này cánh cửa vừa vặn đụng phải mũi Tiền Mộc Dương, hắn thuận tay sờ một cái, mấy giọt máu đỏ tươi rơi trong lòng bàn tay, rất là gai mắt.

“Ngươi ngươi ngươi!” Tiền Mộc Dương che mũi, một cái tay nắm quả đấm muốn đánh Liên Kiều, Liên Kiều hì hì cười với hắn một tiếng: “Cữu lão gia, ngượng ngùng, tay của ta trơn quá.” Dứt lời một đôi chân chạy như bay vào sân, thấy Ca Lạp Nhĩ quét dọn lá cây tàn hoa dưới tàng cây, bắt hắn lại: “Ca Lạp Nhĩ, có người xấu tới!”

“Người xấu?” Ca Lạp Nhĩ nhìn phiến cửa sau kia, có vài phần khẩn trương: “Là người đứng chung một chỗ với Lạc tiểu thư hả?”

Liên Kiều liều mạng gật đầu: “ Ừ ừ ừ, chính là hắn, mỗi lần hắn tới sẽ không có chuyện gì tốt!”

“Không thể nào?” Ca Lạp Nhĩ cau mày nhìn, thấy trên mặt Tương Nghi mang mỉm cười, cùng người mập mạp kia từ từ đi tới sau viện, hơi không tin: “Nếu người kia là người xấu, sao Lạc tiểu thư trả lại cười híp mắt nói chuyện với hắn?”

“Hắn là cậu của Cô Nương.” Liên Kiều lôi kéo ống tay áo Ca Lạp Nhĩ: “Hắn là một người xấu!”

“Cậu?” Ca Lạp Nhĩ ngây ngẩn: “Là thân thích mà! Sao thân thích lại có thể là người xấu?”

“Không phải ca của ngươi cũng là thân thích của ngươi, hắn còn có thể vì chiếm đoạt gia sản mà giết mẹ của ngươi đó!” Liên Kiều hơi nóng nảy, đẩy Ca Lạp Nhĩ một cái: “Ngươi phải lưu ý, nếu tên xấu xa kia muốn làm gì Cô Nương, ngươi phải che chở nàng! Ai ai ai, không phải ngươi học không ít công phu với Phương tẩu sao, dù sao cũng phải lấy ra thử một chút!”

Ca Lạp Nhĩ siết quả đấm một cái: “ Được, ta nghe lời ngươi.”

Tương Nghi cùng Tiền Mộc Dương đi tới trong phòng, cười đưa một cái khăn tay cho Tiền Mộc Dương: “Cậu, nha đầu Liên Kiều kia tay dính nhiều nước, hơi ẩm, tay trơn hai cái không phải chuyện lớn, ngươi đừng tức giận, cầm lau chùi mũi trước, cầm máu lại nói.”

Tiền Mộc Dương nhận khăn tay chặn lại mũi, hanh hanh tức tức, thấy Liên Kiều không chịu đi vào, cũng không có cách nào, chỉ có thể nói chính sự trước: “Tương Nghi, Trà Trang Thúy Diệp của ngươi này kiếm lời nhiều tiền nhỉ!”

“Cậu nghe ai nói vậy? Trà Trang làm ăn chỉ bình thường thôi, vừa vặn có thể đủ ăn. Dưới tay ta mang chưởng quỹ và tiểu nhị gần ba mươi người, đều hỏi ta muốn cơm ăn đấy, dù sao cũng phải kiếm được mấy lượng bạc mới phải.” Tương Nghi tự mình pha một ly long tỉnh: “Cậu uống trà, Trà Trang chúng ta thứ khác không có, trà ngon vẫn phải có.”

“Tương Nghi, ngươi cũng đừng giấu giếm, ta còn không biết ngươi kiếm lời bạc? Ngươi mới mua cái nhà ở thành nam, tốn một vạn một ngàn lượng bạc, không kiếm tiền ngươi chịu đi mua nhà tốt như vậy?” Ánh mắt của Tiền Mộc Dương híp ở một nơi: “Không nghĩ tới ngươi tuổi tác còn nhỏ, còn biết kiếm tiền như thế!”

“Cậu, nhà kia là lấy bạc mẫu thân để lại mua, không phải ta kiếm bạc.” Tương Nghi nhàn nhạt nói: “Ta có hai mươi hạ nhân cần an bài chỗ ở, cũng không thể một mực chen chúc trong nhà cậu hai cậu ba. Nếu cậu là cảm thấy ta lãng phí bạc, không bằng Tương Nghi mang theo người làm dọn đi nhà cậu ở?”

Tiền Mộc Dương híp mắt: “Tương Nghi, ngươi chớ lòng vòng, ngươi có thể kiếm bạc trắng là chuyện tốt, làm gì che che giấu giấu? Hôm nay cậu tới là có chuyện tìm ngươi.” Hắn liếc mắt nhìn Tương Nghi, lộ ra nụ cười thân thiện: “ Gần đây tình hình kinh tế của cậu căng thẳng, mợ ngươi cầm bạc không cho ta, muốn đi đánh cuộc một lần cũng không có tiền vốn, Tương Nghi, ngươi cho Cậu mượn năm ngàn lượng bạc tiêu xài, như thế nào đây?”

Lời nói này đúng là nhẹ nhàng, giống như năm ngàn lượng bạc chẳng qua là mấy đồng tiền vậy, Tương Nghi đoan đoan chính chính ngồi đó, khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười: “Cậu, ngượng ngùng, trong tay ta không có năm ngàn lượng bạc.”

“Tay ngươi không có, trong Tiền trang luôn có.” Tiền Mộc Dương nghe Tương Nghi cự tuyệt, cười thân thiện trong khoảnh khắc biến mất rồi, hắn hung tợn trợn mắt nhìn Tương Nghi: “Ngay cả Cậu mượn bạc ngươi, ngươi cũng không chịu, đây là cháu ngoại gái gì?” Hắn đưa tay mở ra: “Mau mau lấy tới, chẳng qua là mượn, Cậu lại không phải sẽ không trả lại cho ngươi.”

“Cậu nhất định phải mượn, Tương Nghi cũng không phải là không chịu, chẳng qua là phải để cho mợ chúng kiến, dùng một món đồng giá năm ngàn lượng bạc làm tin, lập giấy nợ, trong một tháng trả hết nợ, lấy tiền hoa hồng tiền trang Hối Thông tới bồi thường, ta đây sẽ cho ngươi mượn.” Tương Nghi cười nhìn Tiền Mộc Dương: “Cậu, như thế nào đây?”

“Hay nhỉ, còn nói muốn giấy nợ với ta hả?” Tiền Mộc Dương nhảy cỡn lên từ trên ghế, một tay thành quạt lá: “Ngươi đồ không có tôn ti lớn nhỏ này, dám đòi giấy nợ với cậu ngươi? Ngươi mau đưa năm ngàn lượng bạc tới, cậu đi sòng bạc đặt một cái, vận khí ta nhất định sẽ tốt, tự nhiên sẽ thật sớm trả lại ngươi.”

“Cậu, ngượng ngùng, bạc Tương Nghi là đồ cưới mẫu thân, khi về ngươi kiện Tương Nghi lên quan, nói là Tương Nghi vô dụng, không gánh nổi đồ cưới mẹ đề lại, Tương Nghi tự nhiên phải có dùng một ít, vững vàng coi chừng đồ cưới của mẹ, không thể tổn thất một chút, dù sao đây đều là yêu tương của mẹ với Tương Nghi.” Tương Nghi thấy sắc mặt Tiền Mộc Dương thay đổi, vội vàng chuồn xuống từ trên ghế, nhấc chân đi ra ngoài: “Cậu, ta còn có chuyện, trước hết không bồi ngươi.”

Tiền Mộc Dương “Hô “ một tiếng đứng lên, đưa tay nắm y phục Tương Nghi: “Tốt nhất ngươi thức thời chút, mau mau đưa bạc cho ta, nếu không đưa, ta ra ngoài lấy trà lấy tốt bán, cũng là bạc!”

Tương Nghi chạy nhanh ra ngoài, Tiền Mộc Dương thân thể mập mạp, hành động hơi chậm một chút, không nắm được chéo áo Tương Nghi. Vừa mới đuổi theo đi ra ngoài, một chổi đánh đầu hắn la to: “Ác nhân từ đâu tới, lại đến Thúy Diệp Trà Trang hành hung!”

Ca Lạp Nhĩ trốn ở bên ngoài đã nghe một lúc lâu, nghe Tiền Mộc Dương vô sỉ đòi bạc, trong lòng quả thực tức giận, thấy Tương Nghi chạy ra khỏi cửa, lúc này hắn mới thi triển tay chân bắt đầu giáo huấn Tiền Mộc Dương.

Tiền Mộc Dương còn chưa đứng vững, đã bị Ca Lạp Nhĩ một chổi quét tới, hắn vừa mới lùi lại phía sau, đã bị Ca Lạp Nhĩ nắm y phục kéo tới giữa sân. Mặc dù Ca Lạp Nhĩ chỉ có mười hai tuổi, nhưng thể trạng người Hồ nếu cao lớn rắn chắc hơn người đại chu, cho nên bây giờ Ca Lạp Nhĩ đã không lùn hơn Tiền Mộc Dương, hơn nữa rất khỏe.

“Lại dám khi dễ Lạc tiểu thư!” Ca Lạp Nhĩ hung tợn đẩy Tiền Mộc Dương ngã xuống đất: “Ta phải giáo huấn ngươi thật tốt!”

“Ta là cậu của nàng!” Tiền Mộc Dương khàn cả giọng kêu một tiếng, đổi lại là một đấm của Ca Lạp Nhĩ: “Cậu? Thật là cậu Lạc tiểu thư tại sao có thể tới khi phụ nàng như vậy?” Hắn giơ quả đấm to bằng cái bát của mình lên đánh Tiền Mộc Dương: “Ta không tin tưởng chút nào!”

Mới đánh mấy đấm, trên mặt của Tiền Mộc Dương giống như mở ra một tiệm tơ lụa vậy, màu gì cũng có, lỗ mũi máu me nhầy nhụa dây ra đầy mặt, chỗ quyền cốt một khối xanh một khối tím, thật sâu nhàn nhạt, xen lẫn một nơi, không phân rõ ở đâu là xanh ở đâu là tím.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.