Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 55: Chương 55: vân trung ai kí cẩm thư đến






Mấy tờ giấy viết thư rậm rạp chằng chịt, bên trên là tình huống của Tiền gia Hoa Dương. Mười năm trước là thế nào, bây giờ ra sao, từ chủ tử đến nô bộc, tình huống mỗi người đến viết rõ ràng.

Ngón tay Tương Nghi lướt trên là thư, từ từ, cuối cùng nàng dừng trên một cái tên: Lý ma ma.

Trái tim nàng sắp từ nhảy yết hầu ra ngoài, đây rõ ràng là Lý ma ma mà nàng muốn tìm! Trước đây là ma ma thiếp thân của Tiền lão phu nhân, bây giờ đã được con trai đón về nhà hưởng phúc, sống ở Lưu gia thôn thành bắc.

Tin tức này quá quý báu, Tương Nghi thật không thể tin được, mình vẫn còn đang vắt óc suy nghĩ nên thế nào tra tung tích Lý ma ma thế nào, đột nhiên, một phong thơ, một phong thư ngay cả ký tên cũng không có từ trên trời rơi xuống, bên trong viết chuyện nàng muốn biết.

Trong Tộc Học hôm nay, Tương Nghi biểu hiện không tốt, vẻ mặt hơi hốt hoảng, Hoàng Nương Tử nhìn thấy rõ ràng, nhưng nàng cũng không trách Tương Nghi, nàng biết Tương Nghi thông minh, lên lớp thất thần một chút cũng không sao, tự nàng nhìn sách thì có thể bổ sung lại. Chẳng qua là Đại tiểu thư Lạc gia này đang suy nghĩ cái gì, Hoàng Nương Tử cảm thấy hơi mê muội, khi trên mặt một tiểu cô nương sáu tuổi xuất hiện biểu tình suy nghĩ cặn kẽ kia, cũng không thể không làm người ta giật mình.

Lạc đại tiểu thư cũng quá thông tuệ rồi, Hoàng Nương Tử có vài phần bi thương, đều nói người thông minh không nhất định có phúc, suy nghĩ quá nặng, ắt sẽ hao tổn thân thể. Lạc đại tiểu thư tại lớn lên trong hoàn cảnh này, dĩ nhiên phải có nhiều tâm tư hơn là cô nương bình thường, nhưng mới sáu tuổi đã bận tâm thành dáng vẻ kia, quả thực sống cũng được quá mệt mỏi.

Tương Nghi giày vò đến lúc lớp kết thúc vùa buổi chiều, trở về Dương phủ lập tức muốn đi tìm Lưu ma ma, để bà đưa tin cho Thúy Chi, để nàng lại đi Hoa Dương một chuyến. Mới vừa vào tới chủ viện, Ngọc Trúc đã tiến lên: "Lạc đại tiểu thư, lão phu nhân nhà chúng ta mời ngài đi qua một chuyến."

"Tương Nghi, " Dương lão phu nhân nhàn nhạt nói: "Ta giúp ngươi đi hỏi tình huống nhà Ngoại Tổ con."

Tương Nghi nhịn xuống kích động trong lòng, thi lễ một cái với Dương lão phu nhân: "Đa tạ lão phu nhân hỏi thăm thay con."

"Nhà Ngoại Tổ con, gia cảnh không tính quá tốt, cũng không coi là quá kém, cửa hàng điền trang cũng vẫn có, chẳng qua là không nhiều." Dạng lão phu nhân gật đầu với Tương Nghi một cái: " Dựa vào đó mà nói, đồ cưới của mẹ con cũng sẽ không ít, nếu là người được thương yêu, chỉ sợ bốn năm cửa hàng không thiếu được, nếu không được yêu thích, vậy đồ cưới sẽ ít đi nhiều, nhưng một cửa hàng mặt tiền chắc chắn sẽ có."

Tương Nghi suy nghĩ một chút, Lưu ma ma từng nói, bà ngoại sinh được ba con trai, lại chỉ sinh một đứa con gái là mẫu thân, khi mẹ ở trong nhà làm khuê nữ, nhận được hết sủng ái, như vậy đồ cưới hẳn là không phải ít. Nàng lẳng lặng ngồi đó, trong lòng không được nhịn suy nghĩ chuyện này, cho dù tìm Lưu ma ma đi hỏi đồ cưới, mình nên mở miệng thỉnh cầu thế nào với Lạc lão phu nhân?

Chu ma ma chết, mấy phòng của hồi môn mẹ mang tới cũng bị lưu đày, đồ cưới này... Trong lòng Tương Nghi Tâm căng thẳng, chẳng lẽ thật sự bị tổ mẫu nắm trong tay? Loại người ăn xương không chừa mảnh vụn như bà ấy, ngay cả đồ cưới của Lạc Đại phu nhân bà cũng có thể nắm được hơn mười cửa hàng, sao có thể khiến bà mở miệng thừa nhận đồ cưới mẫu thân ở trong tay bà?

"Tương Nghi, con làm sao vậy?" Dương lão phu nhân thấy trên mặt Tương Nghi âm tình bất định, tha thiết hỏi một tiếng: "Con đang nghĩ tới điều gì?"

"Dương lão phu nhân, Tương Nghi quả thực có một chuyện khó xử." Dương lão phu nhân là người từng trải qua tang thương, cơ trí lại có chủ kiến, mình thương lượng với bà là tốt nhất, mặc dù mình đã sống một đời, nhưng khi xử lý không ít chuyện, vẫn không nắm chắc được như cũ, người giống như Dương lão phu nhân, là người tốt nhất mà mình có thể hỏi thăm rồi.

Đôi tay đặt trên bàn gỗ, trắng nõn mịn màng như cũ, mặc dù bọn nha hoàn nói Dương lão phu nhân thường xuyên trồng hoa nuôi cỏ, nhưng lại không hề làm tổn thương da thịt của bà chút nào. Tương Nghi nhìn đôi tay kia, giống như một bức họa, có vài phần lóa mắt. Dương lão phu nhân nhìn nàng một cái, chậm rãi khoan thai nói: "Con không biết nên mở miệng thế nào đi thỉnh cầu đồ cưới của mẹ con?"

Tương Nghi há to miệng, nửa ngày mới gật đầu một cái: "Vâng."

"Con muốn thỉnh cầu đồ cưới, chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy." Dương lão phu nhân bưng chung trà trong tay lên: "Dù thế nào đầu tiên con cũng nên biết rõ có đồ cưới gì, mà không phải thông qua phỏng đoán sẽ có bao nhiêu mà thỉnh cầu."

"Bà ngoại con có một thiếp thân ma ma quản hòm xiểng, Tương Nghi dự định phái nha đầu đi tìm bà ta hỏi rõ, mẫu thân của con có bao nhiêu đồ cưới, hẳn là bà biết rõ ràng." Tương Nghi nhíu mày một cái, hơi lo lắng: "Chẳng qua con thật không biết nên mở miệng với tổ mẫu thế nào, hơn nữa sau khi mở miệng, bà có thể đưa con không còn là một chuyện."

"Tổ mẫu con là một người lợi hại." Dương lão phu nhân liếc Tương Nghi: "Ta nhìn xem của nàng thì biết rõ."

"Dạ." Trong lòng Tương Nghi đắng chát, Lạc lão phu nhân một người lợi hại, làm sao thì mình mới có thể đấu thắng bà? Người cay cú lợi hại như Lạc Đại phu nhân, cũng bị bà nắm đồ cưới trong tay.

"Nếu con muốn đòi lại đồ cưới, chắc chắn không thể tự mình ra mặt, quan hệ bà cháu cũng không tiện làm căng." Dương lão phu nhân cầm nắp chung trà gõ một cái: "Con phải mượn một người, một người có thể thay con ra mặt."

"Mượn một người?" Tương Nghi chớp mắt một cái, trong lòng sáng lên: "Là ông ngoại con hả ?"

"Ông ngoại con ?" Dương lão phu nhân lắc đầu một cái: "Nghe nói vợ kế ông ta cưới sinh một con trai, ông ta tập trung toàn bộ tinh thần trên con trai nhỏ nào, sao có thể tới Nghiễm Lăng đòi đồ cưới thay con ? Lạc đại tiểu thư, khi nhìn chuyện ánh mắt phải nhìn xa một chút, tìm ra mọi phương diện có lợi cho mình, cũng phải nghĩ đến chuyện xấu nhất trước."

Tương Nghi yên lặng không nói gì, trong lòng âm thầm xuay một vòng, nếu mình ra mặt đòi đồ cưới của mẫu thân, nhất định sẽ phá hỏng quan hệ với tổ mẫu, có đòi đồ cưới tới tay không cũng là một vấn đề, nhất định phải để người khác thay mình ra mặt. Nhưng có ai thân thiết như vậy mà đi làm? Trừ phi là chí thân của mình, đặc biệt là người nhà của mẫu thân.

Nhưng từ tình huống Thúy Chi và lá thư kia mà nhìn, người của Tiền gia Hoa Dương không dựa vào được, ông ngoại không quản chuyện nhà, cậu cả mê rượu mơ hồ, câu hai cậu ba trung hậu biết điều, tới cũng không phải đối thủ Lạc lão phu nhân, Dương lão phu nhân nói cần người giúp nàng đòi, người kia sẽ là ai?

... Chẳng lẽ, chính là Dương lão phu nhân trước mặt hay sao? Trong lòng Tương Nghi có vài phần tung tăng, ánh mắt nhìn Dương lão phu nhân của từ từ hiện ra ánh sáng.

"Tương Nghi, con hãy nghĩ tới người khác, ta làm sao nhúng tay vào chuyện của Lạc gia được ?" Dương lão phu nhân nở nụ cười, đổ chung trà lên, ân cần dạy dỗ: "Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi ích, thiên hạ nhốn nháo, đều vì ích lợi, chỉ cần con chịu ra bạc, không sợ không có người chịu ra mặt cho con."

"Lão phu nhân ý của ngài là..." Tương Nghi bỗng nhiên hiểu ý của bà: "Để cho cậu cả của con ra mặt?"

Dương lão phu nhân gật đầu một cái, trong mắt lộ vẻ cười, Lạc đại tiểu thư thật là một người thông minh, mình mới chỉ điểm như vậy, nàng lập tức biết huyền cơ trong đó. Cậu cả Lạc đại tiểu thư đúng là một người thích hợp, người này hồ đồ, tham một chữ rượu không chịu buông tay, hơn nữa không làm chuyện đứng đắn, thường xuyên lăn lộn cùng những thứ lưu manh vô lại kia của Hoa Dương. Sau khi Tiền gia phân gia, không có Tiền lão thái gia quản thúc, hắn càng phóng túng hơn, bởi vì tiêu tiền không suy nghĩ, trong tay cũng hơi eo hẹp, chỉ cần hứa hẹn cho hắn bạc, cũng không sợ hắn sẽ không đi đòi đồ cưới thay Tương Nghi.

"Lão phu nhân, Tương Nghi biết nên làm thế nào rồi, con sẽ để nha hoàn của con đi Hoa Dương tìm Lý ma ma kia." Tương Nghi khẽ cười, trong lòng hơi dãn ra, đi tới bên cửa, sớm có nha hoàn thay nàng giơ màn cửa lên, chỉ thấy bên ngoài vô cùng rộng rãi, nắng chiều chiếu trên đất, một mảnh màu vàng kim lắc lư.

Thân ảnh của nàng đứng đó, đơn bạc tinh tế, Dương lão phu nhân ngồi trên ghế nhìn Tương Nghi, thở dài một cái, một tiểu nữ hài nhi thật tốt, vốn nên thiên chân vô tà không buồn không lo, nhưng lại bị Lạc Phủ đen không thấy đáy kia ép thành dáng vẻ như vậy, mới sáu tuổi, phải vắt hết óc suy nghĩ đối phó người bên cạnh thế nào.

Lạc lão phu nhân không phải một người dễ đối phó, chỉ sợ Lạc đại tiểu thư còn phải bố trí cờ xong trước mới được. Dương lão phu nhân suy nghĩ một chút, phân phó ma ma đứng bên người: "Ma ma, ngươi đi ra ngoài cẩn thận hỏi thăm chuyện sáu năm trước của Lạc gia, đặc biệt những chuyện của tiên* Lạc Đại phu nhân, không được bỏ sót." (*mẹ ruột Tương Nghi)

Lạc đại tiểu thư này là người đáng thương, mình có thể giúp nàng, thì nhất định phải giúp một tay, Dương lão phu nhân vịn cái ghế chậm rãi đứng lên, nhìn bóng dáng đi ới từ bên ngoài thì kia cười một tiếng: "Chi Hằng, thế nào? Vội vã như vậy? Có chuyện quan trọng gì?"

"Thế nào? Nàng nghĩ giúp nàng (TN)?" Dương lão thái gia nhìn ra cửa, bóng dáng nho nhỏ đó đã biến mất không thấy nữa.

" Ừ, ta nhìn nàng, giống như thấy mình năm đó." Dương lão phu nhân gật đầu một cái: "Khi đó nếu không phải có bọn Phương ma ma, Lỗ ma ma, không phải có ngươi và sư phụ ngươi, một người ta đây sao có thể ngăn cản Trịnh gia Huỳnh Dương kia từng bước ép sát? Coi như ta có ba đầu sáu tay, cũng không địch lại bọn họ. Lạc đại tiểu thư vừa sinh ra đã không còn mẫu thân, mệnh đủ khổ, mà bây giờ lại bị mẹ kế ngược đãi, tổ mẫu tính toán..."

"Tổ mẫu tính toán?" Dương lão thái gia có vài phần ngạc nhiên, Lạc lão phu nhân không đến nổi tính toán cháu gái mình chứ?

Dương lão phu nhân đứng đó không lên tiếng, trong lòng lại nghĩ tới vợ lão Nhị, lúc ấy nàng cho năm vạn lượng bạc làm sính lễ, có thể Lạc gia đưa đồ cưới chỉ một vạn lượng, vốn là cho là Lạc lão phu nhân bẻ sính lễ thành bạc cho vợ lão Nhị làm tiền ép rương, nhưng không nghĩ tới nàng ta mê muội lương tâm chỉ cho vợ lão Nhị một vạn lượng bạc, còn ba vạn lượng kia cho vào túi mình. Con gái mà còn tính toán, huống chi là cháu gái? Dương lão phu nhân cảm thấy Lạc lão phu nhân tất nhiên dám hạ thủ, cũng không biết cuối cùng đã nuốt bao nhiêu.

"Hương Doanh, chúng ta phải trở lại kinh thành." Sắc mặt Dương lão thái gia có vài phần trịnh trọng: "Hoàng thượng hạ mật chỉ cho ta."

Dương lão phu nhân nhíu mày một cái: "Chẳng lẽ là chuyện lập thái tử?"

"Giờ trong kinh thành sóng ngầm cuồn cuộn, một chút cũng không thể khinh thường." Dương lão thái gia thở dài một cái: "Tuổi tác mấy vị hoàng tử đều không nhỏ, từng người đều nhìn chằm chằm ngai vàng thái tử không chịu dời mắt."

" Chàng lại muốn đi đâu." Dương lão phu nhân liếc mắt nhìn Dương lão thái gia: "Không phải nói sẽ cùng ta trồng hoa nuôi cỏ sao ? Bây giờ một đạo mật chỉ Hoàng thượng đưa tới, chàng đã vội vội vàng vàng muốn trở lại kinh thành?"

"Quan hệ của Hoàng thượng với chúng ta, không thể so với người thường, bỏ qua thân phận hoàng thượng, hắn là bạn tốt của chúng ta, Hương Doanh nàng xưa nay là một người tâm địa tốt, sao ngay cả bằng hữu bận rộn nàng cũng không muốn giúp?" Dương lão thái gia cầm tay của Dương lão phu nhân cười nói: "Ta biết nàng cố ý nói như vậy, chờ chút xoay người thì đi thu dọn đồ đạc cho ta rồi."

"Chàng đi trước đi, ta chuẩn bị xong giúp Tương Nghi sẽ tới." Dương lão phu nhân khẽ mỉm cười: "Giờ cũng không lừa được chàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.