Tối hôm đó, trên bàn
ăn nhà họ Dương vốn dĩ nên vui vẻ hạnh phúc, yên ấm hòa thuận thì lại
không như vậy. Cả bàn tỏa ra một loại hơi thở áp lực vô hình khiến người ta không thể nói rõ. Mà cụ thể nhất là bắt nguồn từ hai người Chu Ngữ
Ngữ và Dương Ngạn Phàm.
Chu Ngữ Ngữ nhìn một bàn ăn đầy đồ ngon
tỏa ra mùi thơm nức mũi, bàn tay nhỏ bé du di cái đũa không biết nên gắp món nào. Cuối cùng quả quyết nhón một ít salad trộn ngô bỏ vào trong
chén, khó khăn nhai nhai nuốt nuốt.
Quá trình này quả thật so với cô có chút cực hình.
Tại vì sao à? Đương nhiên là bị khí tức lãnh lệ như băng của Dương Ngạn Phàm ngồi đối diện dọa cho sợ hãi rồi!
Chu Ngữ Ngữ mím mím môi, ấm ức đến mức muốn cào tường. Một mặt phải xem xét nét mặt của Dương Ngạn Phàm. Đôi mắt lại chằm chằm nhìn vào đồ ăn ngon, vừa muốn đưa đũa ra, nghĩ nghĩ lại thu đũa về, đầu đũa đều bị cô cắn
sắp nát rồi.
Thiên a! Không biết có phải người cố tình sắp xếp
hay không mà toàn bộ đồ ăn ngon lại đều đặt trước mặt người anh trai mặt lạnh kia. Hại cho cô thèm thuồng lại không có dũng khí đứng ra khiêu
chiến.
Không phải cô chỉ ngủ trên giường anh một lúc thôi hay
sao? Cô cũng nào có muốn! Đi nhầm phòng là có tội hay sao? Ai kêu phòng
của anh ta gần hơn phòng cô làm gì? Cô đi lên cầu thang nhìn thấy liền
đâm đầu vào thôi. Cô chính là thật vô tội nha...
Chu Ngữ Ngữ huơ
huơ cây đũa, đem hết tất cả gan dạ cùng can đảm của mình đem ra, cố gắng vận dụng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh gắp lấy cái đùi gà tinh tế
nằm gần bên cạnh Dương Ngạn Phàm nhất. Chỉ là không hề nghĩ đến đũa chỉ
cách miếng đùi gà chưa đến ba xen ti, miếng đùi gà đã bị ác nhân nào đó
gắp lên, không chút lúng túng bỏ vào bát. Sau đó từ tốn bỏ lên miệng cắn nhẹ một cái.
Cái đó... Cái đó là tình cờ thôi có phải không?
Chu Ngữ Ngữ nhìn đồ ngon đến nơi còn bị cướp mất, trong lòng túng quẫn vẫn
cố gắng tự an ủi bản thân. Không phải chỉ là miếng đùi gà thôi sao? Anh
ta có lẽ cũng rất biết cách ăn uống, có thể nhắm ngay miếng đùi gà ngon
nhất!
Hừm!
Chu Ngữ Ngữ dùng sức thở ra một hơi, sau lần “
vồ hụt “ đồ ăn cô bỗng nhiên có can đảm hơn rất nhiều. Đầu đũa lia một
vòng rồi dừng lại bên đĩa mực xào ớt điểm xuyến vài cọng ngò vô cùng bắt mắt.
Đôi mắt to tròn nhấp nháy hai cái, lập tức cắm đũa xuống.
Và... Một lần nữa lại bị một đôi đũa chen ngang gắp mất. Đôi đũa yếu ớt
của cô chệch một chút lại bắt đúng cọng ngò xanh đang thò lên. Cuối cùng bị rơi vào tình huống không thể leo xuống đành buồn bực gắp cọng ngò bỏ vào miệng, hung hăng nhai, nhai, nhai lại tiếp tục nhai. Trong đầu cứ
tưởng tượng đến gương mặt của Dương Ngạn Phàm, phẫn hận càng dùng sức
nhai đến mức suýt sái quai hàm.
Sau đó, cánh vịt, gà xé phai,
trứng cá, gan ngỗng... Tất cả những gì cô nhắm trúng đều “ tình cờ “ bị
Dương Ngạn Phàm lấy đi. Trong khi chén của anh ta cứ như vậy chất đầy
như ngọn núi thì chén của cô vẫn một mực trống không.
Là vườn không nhà trống a~
Lúc này nếu Chu Ngữ Ngữ vẫn nghĩ anh ta chỉ là vô tình thì cô đúng là người ngu ngốc nhất thế giới. Không nghĩ đến trên đời lại vẫn còn một loại
đàn ông hẹp hòi như thế này. Thật... Thật là mất mặt đấng nam nhi mà!
Chu Ngữ Ngữ buồn bực lắm rồi. Cô liếc mắt nhìn người từ đầu đến cuối không
hề nhìn cô nhưng vẫn chuẩn xác nhắm trúng đồ ăn mà cô thích thì càng cảm thấy khó chịu.
Anh làm anh thì đã sao? Làm anh thì có quyền bắt nạt em út à? Chị đây mới không thèm chấp đồ hẹp hòi như vậy đâu!
Chu Ngữ Ngữ chán chường tùy tiện gắp một miếng đồ ăn. Lần này kì lạ là
không hề bị ngăn cản, cô thành công đem đồ ăn từ đĩa gắp lên. Mắt đều
muốn chứa chan lệ nhòa. Thật may mắn anh cũng còn có một chút lương tâm, không đến mức bị cẩu tha đi mất....
Chu Ngữ Ngữ bị vui mừng che
mắt, không suy nghĩ, cũng không hề nhìn miếng đồ ăn trên đũa. Tâm tình
rất tốt cứ như vậy cho vào miệng. Chỉ là... Dương Ngạn Phàm có thật sự
tốt như vậy?
Đương nhiên là không đi....
“ A a a a a, cay, cay, cay, cay, cay chết mất.... “
Chu Ngữ Ngữ buông đũa ôm miệng khóc không ra nước mắt, vội vàng chạy vào
trong bếp rót ra một ly nước uống vào. Một lần này không dưới ba ly lớn
mới tạm thời xoa dịu được cái bỏng rát nơi khóe miệng. Bàn tay nhỏ bé
điên cuồng xoa xoa hai cái.
Quả nhiên, người kia đúng là làm gì
tốt như vậy! Anh ta hẳn là đã nhìn ra cô gắp trúng là quả ớt đỏ trang
trí trên bàn ăn nên mới để yên như thế đi. Nói đúng hơn chính là ngồi
chờ nhìn cô bị chê cười đó.
Dương Ngạn Phàm, anh thật sự là vô cùng nhỏ nhen!
Chu Ngữ Ngữ ôm cái miệng đau lết lại bàn ăn. Không ngoài dự đoán nhìn thấy
gương mặt lạnh nhạt kia đang nhếch khóe môi mỏng đầy tiếu ý kiêu ngạo,
trên tay còn loay hoay xoay qua xoay lại quả ớt đỏ chót còn lại trên
bàn. Đây chính là bộ mặt gọi đòn trong truyền thuyết hay sao?
Chu Ngữ Ngữ lúc này thật sự rất có một loại xúc động muốn xông lên cắn mạnh vào cần cổ Dương Ngạn Phàm một cái. Nhưng cô vẫn thức thời cố gắng hết
sức kiềm nén lại.
Hôm nay cô mới làm hòa với ba và mẹ Dương thôi. Thời điểm này không phải thời cơ tốt trở mặt với Dương Ngạn Phàm. Quân
tử báo thù, mười năm chưa muộn. Cô lại còn sống cùng anh ta trong một
mái nhà, cơ hội chính là vô tận bao la. Anh... Cứ từ từ mà hưởng thụ cho tốt đi!
Ba Dương cùng mẹ Dương vừa rồi cũng nghe tiếng kêu của
Chu Ngữ Ngữ. Rõ ràng là bị giật mình không nhẹ. Vừa nhìn thấy cô trở về
đã vồn vã lên tiếng thân cận hỏi thăm.
“ Con vừa rồi bị sao vậy?” Làm thế nào kêu như heo bị chọc tiết?
Hai người đồng thanh cùng lên tiếng hỏi. Rất thông minh đem vế sau triệt để nuốt vào lòng. Rõ ràng là không nỡ đem con gái mới lớn ra trêu cợt. Chỉ là bọn họ vẫn rất thắc mắc nha!
Chu Ngữ Ngữ xoa xoa miệng, mắt
liếc nhìn Dương Ngạn Phàm ngồi đối diện một cái. Buồn bực đem trái ớt đỏ to bằng ngón cái đã bị cắn mất một nửa đưa lên. Biểu tình ủy khuất khóc không ra nước mắt.
Ba Dương, mạ Dương không hẹn trừng mắt nhìn quả ớt, lại nhìn qua Chu Ngữ Ngữ, mở miệng an ủi, ôn nhu.
“ Con có phải muốn giảm cân đến điên rồi không? Ngay cả ớt trang trí trên bàn cũng có thể ăn?”
Ách?
Chu Ngữ Ngữ trợn mắt nhìn hai người vẻ mặt khuyên nhủ cùng không hài lòng,
phải có nghị lực cao lắm mới không hét lên một tiếng. Con chính là bị
Dương Ngạn Phàm lừa! Hai người có hiểu hay không nha?
Thật là oan ức mà! Cô dù có giảm cân cũng sẽ không ăn ớt. Ớt cay như vậy, ăn một
chút thì có thể chứ làm sao có thể cắn nguyên trái đâu. Đây chính là cực hình thể xác vô cùng đáng sợ đó. Nghĩ đến cái cay xé họng vừa nãy đến
giờ trong người cô vẫn còn âm ỉ cơn nóng đây!
Mẹ Dương kiên quyết không cho Chu Ngữ Ngữ tiếp tục ăn kiêng, giống như còn sợ cô dại dột
nuốt phải ớt, liền chủ động cầm lấy chén lia đủ một vòng. Đồ ăn trong
chén rất nhanh đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Chu Ngữ Ngữ mừng rơi nước mắt, vô cùng cảm động nhìn mẹ Dương. Đây chính là trong họa có phúc có phải hay không?
Bữa cơm tối hôm đó cuối cùng cũng vượt qua suôn sẻ. Ngoại trừ khúc dạo đầu
đầy nước mắt thì Dương Ngạn Phàm cũng rất có lương tâm. Ít ra khi cô ăn
hết đồ ăn, anh ta cũng không có bất cứ hành động nào cản trở cô nữa. Sắc mặt cùng trạng thái thanh nhã lạnh nhạt không thay đổi đó làm cô có một loại nghi ngờ vừa nãy quả thật chỉ là hiểu lầm.
Chu Ngữ Ngữ thật là rối rắm a!