Nữ Pháo Hôi Chinh Phục Mỹ Nam

Chương 3: Chương 3: Hóa ra mình là nữ pháo hôi...




Lăng Hạo Hiên, Lăng Tử Thần, còn có mình... Dương Dương... Tại sao càng đọc càng thấy quen vậy nhỉ?

Đó... Đó không phải là hệ thống nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mình vừa đọc qua hay sao?

Ế ế, cái này không vui đâu à nha!

Mà khoan đã, vừa rồi nghe bọn họ gọi cái gì? Xú Xú? Đây đúng là biệt danh của pháo hôi Dương cơ mà? Còn có cái gì, mình... A, bậy bậy, là cái cô Dương Dương kia bị Lăng Tử Thần từ chối ư? Cái tên Lăng Tử Thần này đúng là tên nam chính mà...

Dương Dương thích Lăng Tử Thần...

Dương Dương biến mất...

Còn mình... Xuyên?

Dựa vào! Chết vì lạm dụng tài nguyên trang điểm à?

Chu Ngữ Ngữ nghĩ đến gương mặt mà sáng nay cô nhìn thấy không khỏi rùng mình một cái. Càng nghĩ càng thấy mình suy nghĩ đúng lắm.

Mô phật! Tha lỗi cho tôi. Ban đầu tôi còn nghĩ cô muốn đầu độc nhân loại không nghĩ tới cô đã ngủm củ tỏi vì cái này. Tôi nhất định đốt cho cô ba nén hương trầm. Yên tâm a, hương quả của cô tuyệt đối không vườn không nhà trống đâu!

( Ngữ Ngữ : Nữ chính, chị thật là nhân hậu. Chị thật sự là nữ chính của em sao? Phân tích... Ừm, độc đáo quá... )

Chu Ngữ Ngữ vỗ vỗ ngực, vẻ mặt trượng nghĩa thấy chết không sờn chém đinh tiệt thiết cam đoan. Ừ, việc này đơn giản, cơ bản là không chết được.

Tuy nói xuyên không cô không quá thoải mái. Nhưng là đã lỡ xuyên rồi cô tất nhiên sẽ không bao giờ bạc đãi chính mình.

A, hình như gia cảnh của cô Dương Dương này cũng không tệ lắm. Như vậy thật tốt! Mình có thể phát huy năng lực trạch nữ đến mức tuyệt đối luôn.

Ăn, ngủ, đọc tiểu thuyết... ha ha, cuộc sống của mình thật là sung sướng.

Chu Lăng, ngươi không phải chê chị ngươi phiền sao? Bây giờ ngươi không có ta rồi ngươi có nhớ ta chưa? Hơ hơ, cơ mà nhớ thì thế nào, chị ngươi quyết tâm không về đấy...

Ri... Ri... Ri... Ri...

Ế, điện thoại reo?

Chu Ngữ Ngữ lần tay vào túi áo khoác rút ra điện thoại, hòa nhã nói vào ống nghe.

“ Hello? Xin hỏi ai gọi đó?”

“ .... “ Trầm mặc.

“ Hello? Hello? “

Sao im lặng vậy? Tai điếc sao, không nghe mình trả lời?

“ Thím à, người là ai vậy? Đừng nói thím ái mộ con, gọi chỉ để nghe giọng nói ngọt ngào của con nha. Ôi, thím không nói con cũng xót tiền cho thím quá. Nhưng mà thím đã ái mộ con đến mức này thì con cho phép thím tiếp tục ái mộ con đó...”

“ Cô đừng có trơ trẽn quá!” Giọng đàn ông?

Ách, không phải tai điếc sao? Đã lỡ, đâm lao theo lao đi. Thật xin lỗi thúc thúc bên đó...

“ Thím à, thím có ái mộ con cũng để sau nhé... Giờ con phải vào lớp... bye bye thím...”

Chu Ngữ Ngữ nhanh tay cúp điện thoại, hắc hắc cười hai tiếng. Nói tôi trơ trẽn hả? Tôi không làm gì thì thấy không xứng đáng với cụm từ này rồi.

Đây gọi là đẳng cấp giết người không đền mạng nè! Ui chu choa, điện thoại đẹp quá. Còn muốn đẹp hơn IPhone ở hiện đại nữa... Mình bây giờ là người giàu có a!

Ưm, thôi, đi vào lớp. Nhưng lớp ở đâu nhỉ? Không sao? Điện thoại vạn năng, nhân loại sinh ra bản đồ đâu phải để trưng, đương nhiên là có thể nhìn đường rồi... Là lá la...

*~*~*~*

“ Anh họ, Dương nói cái gì vậy? Anh mắng cô ta trơ trẽn, lẽ nào cô ta lại tỏ tình với anh sao?”

Lăng Hạo Hiên chụp hai tay lên bàn nhìn vào màn hình cuộc gọi đã kết thúc của Lăng Tử Thần. Đôi mắt cùng nụ cười tất cả đều lộ ra một tia giảo hoạt.

Nói làm sao nhỉ? Cậu cảm thấy Dương Dương nhất định sẽ không làm phiền anh họ nữa. Nhưng vẻ mặt thối hoắc của anh họ vừa rồi là sao? Lẽ nào cô đã làm anh ta tức chết, thú vị quá!

“ Anh, nói cho em biết cô ta nói gì đi, vẻ mặt anh thối hoắc như vậy chắc đã nói gì rất kinh khủng sao?”

A a a... cậu sắp nhịn không được rồi. Tò mò quá!

Lăng Tử Thần nhíu chân mày, bình tĩnh đặt điện thoại xuống đói mặt với Lăng Hạo Hiên đang múa chân múa tay như khỉ loi choi, sóng mắt không gợn, nhàn nhạt nói.

“ Vẻ mặt thối hoắc?”

“ Ách, không có...”

Lăng Hạo Hiên ho khan một tiếng, đứng đắn thẳng lưng nghiêm trọng lắc lắc đầu. Vẻ mặt muốn có bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu chân thành.

Vẻ mặt anh đương nhiên không có thay đổi. Nhưng cậu là em họ anh cơ mà. Thông qua tần suất dao động cảm xúc cùng số lần ngón tay gõ vào mặt bàn cho thấy anh họ đang rất khó chịu. Thói quen xấu của anh họ cậu mà không nhận ra thật không đáng mặt hai chữ em họ này.

“ Không có việc gì nữa thì ra ngoài đi. Chính trị học của em dạo này không tệ, tôi sẽ nói giáo sư “ quan tâm “ em nhiều hơn! “

Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ...

“ Anh họ, không cần, không cần. Anh cứ để giáo viên dạy như bình thường đi. Em làm sao có thể mặt dày nhận đãi ngộ đặc biệt được chứ! Ha ha, vừa rồi em cái gì cũng không thấy...”

Lăng Hạo Hiên nói xong liền dùng tốc độ không kịp bưng tai chạy trốn. Nói đùa sao, chính trị cậu khó khăn khăn lắm mới đạt sáu mươi mốt điểm, vừa ngấp ngoái điểm đậu mà thôi. Nếu giáo sư còn “ quan tâm “ cậu nhất định không còn xác mà về. Nếu như phải thi lại môn này thêm một lần nữa ông nội không đánh gãy chân chó của cậu mới là lạ.

Làm em trai của giáo sư sung sướng lắm sao? No no no! Không tin à, không tin thì nhìn cậu mà coi!

Lăng Tử Thần nhìn Lăng Hạo Hiên đã chạy xa. Anh tháo kính mắt, xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt. Đáy mắt càng trở nên sắc bén lạ thường.

Thím sao? Không làm phiền ư?

Dương Dương, người ta gọi cô là Xú Xú cũng không sai mà. Ngây thơ như vậy, lạt mềm buộc chặt... Phương pháp cũ rích vậy cơ bản là đối với tôi vô tác dụng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.