Dương Ngạn Phàm cảm
thấy trước trán đã rơi đầy vệt hắc tuyến, không chút suy nghĩ liền tóm
lấy cổ áo của Chu Ngữ Ngữ, xách cô như xách một con nhái con lôi vào
thang máy, để lại đằng sau là một đoàn người đều đang thộn mặt ra, thần
sắc đặc biệt ngơ ngẩn.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu,
đợi đến khi mọi người hoàn hồn thì thang máy bên ngoài đã dịch chuyển
đến tầng ba. Nữ nhân viên phòng kế hoạch dụi dụi mắt, rất không dám tin
vào mắt mình, lẩm bẩm hỏi.
“ Vừa nãy tổng giám đốc thật sự đã kéo áo kẻ quái dị kia sao?”
Hình như là... Đúng như thế thật!
Việc đụng chạm hay kéo áo đối với người khác chỉ là những hành động hết sức
bình thường, nhưng đối với Dương Ngạn Phàm có bệnh khiết phích cực kì
nặng lại là chuyện khác. Nhân viên trong công ty này làm việc thâm niên
ít nhất cũng năm, sáu năm nhưng thật sự vẫn chưa nhìn thấy tổng giám đốc chạm vào bất kì ai. Kể cả đối tác cũng chưa từng được bắt tay qua anh
ấy đâu.
Thân phận của cô gái kia rốt cuộc là gì? Trong mắt tổng giám đốc thế nhưng đặc biệt như vậy?
Mọi người trong công ty đều đồng loạt không hẹn mà gặp cùng nhau ồ lên, lần đầu tiên túm tụm vào nhau bắt đầu bàn luận về thân phận của cô gái đặc
biệt trong lòng tổng giám đốc. Và Chu Ngữ Ngữ cũng thuận lý thành chương trở thành nhân vật phong vân đứng đầu trong truyền thuyết của Dương
thị.
Chuyện bản thân đột nhiên nổi tiếng, Chu Ngữ Ngữ một chút
cũng không hay biết. Cô chỉ biết rằng mình bị Dương Ngạn Phàm thô bạo
quăng lên salon, ngơ ngác khó hiểu nhìn vẻ mặt thối đến mức đen xì của
anh, vẫn có thể ngây thơ vô tội hỏi một câu.
“ Anh hai, anh táo bón sao?”
Anh hai, anh táo bón sao?
Anh táo bón sao?
Táo bón sao?
Sao?
Dương Ngạn Phàm ôm đầu, anh có cảm giác anh thật sự gặp phải khắc tinh rồi.
Bây giờ anh rất có niềm tin rằng ông trời chính là phái người ngu ngốc
này đến làm khổ anh. Tư duy của cô ta vốn không thể dùng suy nghĩ của
người bình thường để đem ra hình dung.
Thật không thể hiểu nổi một người như ba Dương làm sao có thể sinh ra đời một người con gái cực phẩm như vậy!
Dương Ngạn Phàm cắn chặt răng, hung hăng liếc Chu Ngữ Ngữ một cái, sau đó
kiềm nén cơn giận tiến về bàn làm việc tiếp tục xử lí tài liệu thông qua email. Tận lực khiến tri giác mình quên đi sự tồn tại của mỗ loi choi
nào đó. Lúc này anh cảm thấy mình đã vô cùng hối hận. Chỉ vì muốn nhìn
trò cười của người nào đó, ai có nghĩ lại là bê đá tự đập chân mình. Anh thật sự có một loại xúc động muốn đóng gói cô đá ngược về nhà.
Chỉ là... Có thể sao? Dĩ nhiên không thể. Ba Dương vẫn còn đang ở nhà ngồi chờ kết quả đâu!
“ Cô ngồi yên ở đó, không được đi đâu hết, cũng không thể nói gì. Nếu không.... hừ... “
Dương Ngạn Phàm bỏ lững câu nói, kèm theo một tiếng hừ lạnh lùng. Quả nhiên
đã đem Chu Ngữ Ngữ dọa sợ, khiến cô vội vàng đưa tay ôm miệng, đầu nhỏ
liên tục gật xuống như gà mổ thóc. Thái độ ngoan ngoãn lấy lòng thể hiện vô cùng rõ ràng.
Dương Ngạn Phàm đối với việc Chu Ngữ Ngữ thỏa
hiệp cũng là hết sức vừa lòng, yên tâm ngồi xuống ghế xử lý tài liệu.
Chỉ là chưa được năm phút sau, bên cạnh bàn liền vang lên tiếng đổ vỡ.
Chuyện là thế nào? Dĩ nhiên là Chu Ngữ Ngữ quá ngoan ngoãn, không dám nói
tiếng nào nên chỉ có thể miễn cưỡng ngồi yên một chỗ. Lâu lâu sẽ xê dịch tay chân một chút mà thôi.
Còn kết quả à? Dĩ nhiên là quơ quơ một hồi vô tình làm bể đồ rồi!
Dương Ngạn phàm trợn mắt nhìn bộ ly sứ mà anh thích nhất vừa mới được chuyển
đến từ hội đấu giá giờ đã yên vị nằm trên mặt đất với từng mảnh nhỏ lộn
xộn rất không hoàn mỹ. Chân mi lập tức giật giật, chân mày lập tức giật
giật, và ngay cả khóe miệng cũng điên cuồng giật giật liên hồi.
“ Em... Em không phải cố ý... “
“ Tôi biết là cô không phải cố ý.... “
Dương Ngạn Phàm dùng sức thở ra một hơi, nghiến răng nghiến lợi bổ sung.
“ Vì dù có ăn gan trời cô cũng chưa chắc dám ở dưới mí mắt tôi lộng hành thế này.... “
“ Ách...”
Chu Ngữ Ngữ xoa xoa ngón tay, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển một chút. Nếu
như vừa rồi là do cô cố ý, chắc anh ta cũng không biết đâu nhỉ?
“ Đi, tôi đưa cô trở về!”
Dương Ngạn Phàm lần này quả quyết đứng dậy, rút áo khoác, lấy chìa khóa xe
dẫn đầu đi ra ngoài. Anh nghĩ quyết định của anh thật sự vô cùng sáng
suốt, nếu như để cô nhóc này tự do ở công ty, chỉ sợ ngân sách của công
ty nhanh chóng sẽ thâm hụt đi một khoản lớn vì đền bù vật tư. Mà chuyện
bất lợi như thế, anh dĩ nhiên không thể trêu vào.
Chu Ngữ Ngữ
nghe thấy tin này là người vui vẻ nhất. Việc bị Dương Ngạn Phàm quẳng
vào phòng làm việc chật hẹp chỉ có hai người là cô và anh ta, hít chung
một bầu không khí còn phải xem sắc mặt của anh ta mà không dám động đậy
dù chỉ một chút làm cô sâu sắc cảm nhận được đó là một cực hình.
Ừ thì, ai bảo anh ta quá đáng sợ mà làm gì? Cô chính là không dám đi trêu chọc người này đấy thì đã sao nào? Chu Ngữ Ngữ cô ấy à, con người cũng
chẳng phải có gan lớn gì, càng không có tư tưởng tranh đoạt nam chính
biến thành nữ chủ vạn người mê. Cô thật sự chỉ muốn làm người bình
thường, cả ngày ở trong nhà làm trạch, muốn đọc sách sẽ đọc sách, muốn
ăn sẽ ăn, chơi sẽ chơi, vô lo vô nghĩ. Cần gì phải cố gắng phấn đấu để
mọi người yêu thích chứ, suy suy tính tính mệt muốn chết đi được. Thế
giới này dù sao vẫn còn có nữ chủ Ngạn Lê, đất diễn của cô, ừm, cứ là
con sâu ăn bám trong nhà là được rồi.
Không phải sinh ra trong gia đình giàu có sao? Dương gia hẳn là hoàn toàn đủ sức nuôi một con sâu lười như cô. Ha ha!
Chu Ngữ Ngữ càng nghĩ càng cảm thấy đúng lắm, vui vui vẻ vẻ ngửa mặt lên
trời cười to, vừa vặn lại bị Dương Ngạn Phàm nhìn thấy. Ánh mắt người
đàn ông anh tuấn nguy hiểm thoáng chốc mị lên một đường, không chút lưu
tình vươn tay búng mạnh vào cái trán nhỏ nhắn trơn bóng của mỗ phiền
phức, hừ lạnh một tiếng.
“ Cô có vẻ như gây chuyện rất vui vẻ
nhỉ? Bộ ly sứ kia là tôi đích thân cho người đi đấu giá lên đến năm ngàn ribi. Số tiền này không phải cô nên đền bù cho tôi sao hả?”
“ Năm... Năm ngàn ribi? “
Chu Ngữ Ngữ bị con số Dương Ngạn Phàm nói ra dọa cho sợ hãi. Không khỏi mấp máy khóe môi, lâu thật lâu cũng không thể nói ra lời.
Năm ngàn
ribi? Cô kiếm ở đâu ra hả? Cô cho dù là tiểu thư nhà giàu cũng không thế một có một số tiền lớn như vậy đi. Giá trị của ribi làm sao có thể tính toán trên người cô hả? Người anh này, quá cay độc rồi!
“ Anh hai, em làm sao có được số tiền đó! “ Vẻ mặt mếu máo muốn khóc.
“ Tôi đương nhiên biết cô không có!”
Biết không có anh còn dám nói ra à?
Trong lòng Chu Ngữ Ngữ hung hăng rủa thầm một tiếng, tức giận đến mức rên hừ
hừ nhưng bên ngoài chỉ có thể giả trang thành kẻ đáng thương, nhè nhẹ
lấy lòng người anh bá vương. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn đâu a!
Dương Ngạn Phàm thấy vẻ mặt của Chu Ngữ Ngữ giống như không ngoài dự đoán thì đột nhiên nở nụ cười, thần thần bí bí nói.
“ Mỗi tuần không phải ba đều đưa tiền cho cô sao? Nhớ phải giao nộp cho tôi, tôi sẽ khấu trừ cô từ từ!”
“ Có tính lãi!”
Dương Ngạn Phàm ngừng một chút rồi bổ sung thêm. Chu Ngữ Ngữ trong đầu hung hăng giơ hai ngón tay giữa, mắng to ba tiếng.
“ Đồ gian thương!”
Bởi vì chuyện hôm nay, mỗ phiền phức nào đó mỗi tuần đều phải luyến luyến
tiếc tiếc ôm tiền như bảo vật, đau lòng giao vào tay bá vương nào đó,
trong lòng lại khóc không ra nước mắt. Còn chưa vào đời đã mắc nợ rồi,
người này rõ ràng là cố ý đến chỉnh cô đây mà! Không lẽ cô chỉ muốn làm một con rùa nhỏ lười biếng cũng không thể hay sao? Thiên địa a!