Người nào mở miệng vậy?
Chu Ngữ Ngữ nghẹn họng trừng lớn mắt, quay ngoắt mặt tìm kiếm địa phương
phát ra âm thanh gọi đòn. Chỉ là có người không muốn để cô vất vả. Cư
nhiên ngu ngốc dán mặt vào đây. Rất tự nhiên gọi một phần bánh Tiramisu
cùng một tách capuchino nóng.
Người này sao quen mặt như vậy? Đây không phải là Lăng Hạo Hiên vừa mới gặp buổi sáng sao? Thật đúng là âm hồn bất tán mà.
Chu Ngữ Ngữ trong lòng không ngừng khó chịu gào thét nhưng trên mặt vẫn
phải đổi giận thành cười. Biết làm sao được? Người ta tuy không bình
thường nhưng nói thế nào cũng là em họ của nam chính. Nhìn qua quan hệ
có vẻ không tệ lắm. Tuy cô không muốn có quan hệ gì với nam chính đại
nhân nhưng dính chút hào quang cũng là việc không tồi.
Ha ha, cô bỗng nhận ra cô vô cùng có tố chất kinh doanh là làm sao đây?
“ Vừa rồi hai người nói chuyện gì có vẻ vui vẻ vậy? Đang học hỏi kinh nghiệm tình một đêm sao?”
Lăng Hạo Hiên ưu nhã cầm muỗng xúc một góc bánh Tiramisu lại nhấp một ngụm
capuchino. Tư thái nhàn nhã thản nhiên bộc lộ quý khí từ trong cốt tủy
khiến cả người cậu như bộc phát một tia ánh sáng hào nhoáng vô cùng chói mắt.
Ngạn Lê nhìn chằm chằm Tiramisu cùng capuchino từng chút
từng chút biến mất trong miệng người lạ mặt trong lòng khổ không thể
nói. Tiramisu, capuchino, tại sao cô không được ăn mà cậu lại có thể ăn
hả?
Rất không công bằng!
Ngạn Lê gườm gườm nhìn đĩa bánh
cùng capuchino đều đã cạn sạch. Trong lòng đột nhiên thấy người vừa xuất hiện này thật không vừa mắt. Liếc xéo cậu ta gầm gừ.
“ Liên quan gì đến cậu? Không có phận sự mau cút... Không, là mau đi chỗ khác!”
Ngạn Lê là người khác mạnh mẽ. Yêu ghét phân biệt vô cùng rõ ràng. Người nào để cô chán ghét là tuyệt đối không có thể sống. Giống như Lăng Hạo Hiên trước mặt này, không biết từ lúc nào đã chạm phải nọc của cô rồi.
Chu Ngữ Ngữ thật muốn giơ cao hai tay lên đầu hoan hô. Nữ chủ đại nhân, người thật là uy vũ. Thảo nhân vô cùng ái mộ ngài!
Lăng Hạo Hiên vừa bỏ miếng bánh cuối cùng vào miệng. Nghe giọng nói không có ý tốt của Ngạn Lê khiến cậu hết sức giật mình. Liền ngay cả miếng bánh
mềm mại cũng bị mắc vào trong cổ họng.
“ Nước, water, acqua*, wasser*...”
Chu Ngữ Ngữ nhìn Lăng Hạo Hiện nghẹn muốn chảy nước mắt liền có một loại
xúc động muốn đạp cậu ta một cước văng xuống đất. Nghẹn mà còn có thể
nói được nhiều ngôn ngữ như vậy hẳn không chết sớm đi.
Chu Ngữ
Ngữ dù không vui nhìn Lăng Hạo Hiên nhưng cô tuyệt đối không phải hạng
người lấy mạng người ra đùa giỡn. Cuối cùng đương nhiên là rót một ly
nước tống vào họng cậu ta rồi.
Lăng Hạo Hiên uống hết một ly, cổ họng được nước xoa dịu đã không còn khó chịu cuối cùng cũng thở phào một tiếng.
Lạy chúa, cảm ơn người đã từ chối linh hồn bé bỏng này!
Người nào đó chân thành cầu nguyện mắt liếc sang nhìn kẻ gây ra tội nghiệt rống một tiếng.
“ Cô muốn giết người à? Giết người phải ở tù đó. Có biết hay không hả?”
“ Đừng nói lão nương chưa giết cậu cho dù thật sự giết cậu cũng là dám làm dám nhận!”
Ngạn Lê không hề thua kén trả lại một câu, khí thế mười phần rõ ràng không
vì giới tính mà chấp nhận thua kém. Thứ người làm ơn mắc oán. Nếu không
phải cô có gia giáo tốt cậu ta còn có thể sống hay sao?
Lăng Hạo
Hiên quả nhiên nghẹn họng, cùng Ngạn Lê mắt to trừng mắt nhỏ, hai bên
khí thế không ai chịu lui bước làm không khí trong phòng ăn vặt nháy mắt nặng nề thấy rõ. Rất nhiều sinh viên phát hiện điểm bất thường liền
không nói hai lời, nhanh chóng ôm đồ ăn của mình chạy mất.
Chu
Ngữ Ngữ ngồi giữa hai người rùng mình một cái. Cô tự nhận mình là người
vô tâm vô phế, tố chất tâm lý vô cùng tốt. Nhưng là áp suất hai người
này ép lại đây thật mạnh, đã có một chút chịu đựng không nổi.
Thánh a! Hai người sau này quan hệ chính là đệ tẩu, quan hệ chưa gì đã kém
chẳng lẽ muốn nháo nam chinha một trận gà bay chó sủa. Ừ, cô thừa nhận,
cô có chút tâm lý vui sướng khi người gặp họa đấy. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói ra đâu.
“ Các người đang làm cái gì vậy?”
Hở? Ai nói vậy? Giọng lạnh quá!
Chu Ngữ Ngữ vuốt một tầng da gà da vịt lũ lượt nổi lên cánh tay. Đầu nhỏ
lại không nhịn được ngẩng đầu muốn bát quái xem ai có uy thế lớn như
vậy. Dĩ nhiên, người này vừa xuất hiện đã đem hai khí thế áp hai đầu cô
bẹp lép.
Ế! Đó... Đó chẳng phải là nam chính đại nhân sao. Hơ hơ, hóa ra anh ta đến dọn dẹp chiến trường. Cải thiện quan hệ đệ tức không
rơi vào tình huống xấu không chết không ngừng. Ừ, sách lược rất tốt.
Giết chết mầm móng bệnh dịch từ trong trứng nước. Không để chúng có cơ
hội phát triển và khuếch tán lan rộng.
Trong lòng Chu Ngữ Ngữ rất bội phục nam chính đại nhân nhưng cô cái gì cũng không nói, ngoan ngoãn cúi đầu làm ra vẻ không nghe, không thấy, không biết, tuân thủ chuẩn
mực chủ trương chế độ người vô hình. Chủ tịch nước A có nói, nếu như
không thể đối mặt thì phải làm như không hề hay biết. Cứ để quân địch tự mãn, sau đó vươn tay bắt gọn một nắm.
Ha ha. Cô cũng không có ý định đối đầu nam chính đại nhân. Đương nhiên là phải giả vờ làm đà điểu!
Lăng Tử Thần từ đằng xa đi lại. Trên tay anh cầm theo một cặp công văn.
Gương mặt tuấn tú với ngũ quan như được chạm khắc cảm giác vô cùng tinh
xảo. Đường nét gương mặt góc cạnh nam tính, đôi mắt màu hổ phách tản mát ra ánh sáng lạnh lùng sáng chói bắn ra bốn phía. Nhưng nhờ đeo một gọng kính màu sứ trắng cũng góp phần nhu hòa hơn ít nhiều.
Chu Ngữ
Ngữ cúi đầu nhưng vẫn không nhịn được len lén liếc nhìn nam chính đại
nhân vài lần. Khoan không kể đến gương mặt của anh ta, chỉ cần nói đến
dáng người kia. Thân hình này ít nhất cũng phải một mét tám. Tuy rằng
không tính là quá cao nhưng theo tiêu chuẩn đàn ông ở nước A như vậy đã
là rất vừa vặn. Cao cũng không phải là tốt. Quan trọng là phù hợp. Mà
cái từ phù hợp mà không dùng cho anh ta quả là có lỗi với hai từ này
rồi.
Thân hình cao lớn, không mập không ốm lại có cảm giác rất
rắn rỏi. Veston thương hiệu Armani cắt may vừa người không làm nhục mệnh đem khí chất cao quý thanh lãnh thể hiện triệt để. Hơi thở nam tính ưu
tú tản ra từ người này làm sao có thể không khiến các mỗ nữ chưa biết
tình thú vào đời xuân tâm nhộn nhạo?
Aiz, quả nhiên trên trời
dưới đất nhìn đâu cũng thấy yêu nghiệt. Đáng tiếc là chỉ nhìn được nhưng không thể ăn. Người ta từ sớm đã được nhận định gắn mắc sở hữu dành
riêng cho nữ chính a!
Chu Ngữ Ngữ than thở hai tiếng, người như
thế này chẳng trách mỗ nữ pháo hôi nhất kiến chung tình mê đắm không
cách nào quên. Vừa đẹp vừa có tiền, nghề nghiệp ổn định lại đang độc
thân. Hoàn mỹ như thần vậy vốn đã là nhân vật xứng đáng được đưa vào
trưng trong viện bảo tàng. Được nhìn chân chân thực thực ngoài đời thế
này quả thật có chút đã con mắt.
Nếu như có thể Chu Ngữ Ngữ rất
muốn xin nam chính đại nhân một tấm hình chụp toàn thân. Tiện thể xin
luôn chữ kí. Sau này lỡ như được về thế giới cũ, cô nhất định đem theo,
sau đó đập vào mặt đứa em trai cao ngạo như Chu Lăng, rống to vào mặt
một câu.
“ Mau trừng to mắt ếch mà nhìn. Đây mới gọi là nam thần hoàn mỹ. Có biết không hả?”
Hắc hắc. Chu Ngữ Ngữ vừa nghĩ đến bộ mặt ngây dại bị đả kích không dám tin
của em trai thì rất không có ý tốt hắc hắc cười hai tiếng.
Không
phải tự nhận hoàn mỹ nhất sao? Không phải dựa vào khả năng xuất sắc xem
thường thành tích bình thường của cô sao? Chỉ cần đem một tấm hình trở
về cô nhất định khiến em trai bảo bối trăm năm mặt thối đẹp mặt. Cảm
giác này quả thật là vô cùng tốt mà!
Mỗ nữ nào đó đang cúi đầu
vẫn có thể tự tưởng tượng cảnh ngược em trai kiêu ngạo vui đến bất nhạc
diệc hồ mà không hề hay biết tầm mắt băng giá của nam chính đã chuẩn xác quét về phía này.
Ngạn Lê âm thầm vỗ vỗ ngực, cảm giác được ánh
mắt áp bức cuối cùng chuyển qua chỗ khác không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô lại dùng ánh mắt thương hại nhìn bạn tốt, lắc nhẹ đầu một cái.
Tiểu Chu, không phải chị đối với cưng không tốt mà ánh mắt của người này quá dọa người chạy rồi. Cưng cứ từ từ mà cầu phúc đi!
* Acqua : ( Tiếng Ý )
* Wasser : ( Tiếng Đức )
Cả hai chữ này đều có nghĩa là nước uống. Ở đây muốn nói Hiên ca tinh thông nhiều ngôn ngữ. Bị nghẹn vẫn không quen thể hiện.