Ba Dương và mẹ Dương quyết định dắt tay nhau đi du lịch sau những ngày tháng bận rộn và mệt mỏi. Không có bất kỳ tín hiệu báo trước nào liền chuẩn bị đồ dùng tùy thân, đặt vé máy bay đến thiên đường Maldives.
Chu Ngữ Ngữ nhìn theo hai người kéo vali rời đi, anh anh em em hết sức vui vẻ liền có một loại xúc động muốn đập đầu vào tường cho bất tỉnh nhân sự. Ba mẹ thật không có trách nhiệm, bỏ con cái nheo nhóc cho ai nuôi rồi sung sướng đi chơi vậy hả?
Dương Ngạn Phàm đặc biệt không có biểu hiện gì, thờ ơ nhìn hai người rời đi, thờ ơ đi vào nhà, ngồi vắt chéo chân trên ghế salon, sau đó thờ ơ lấy một tờ báo lật ra đọc. Những hành động như nước chảy mây trôi này ngược lại càng khiến người nào đó càng thêm khó chịu muốn chết rồi.
Cũng đúng, anh ta thì có gì để sợ hãi, chỉ có con kiến nhỏ đáng thương như cô đây mới sợ bị anh ta nhân lúc không ai nhìn thấy giơ cẳng chân một cước đạp chết mà thôi.
Chu Ngữ Ngữ đầu óc rối loạn đi vào nhà, không nhìn Dương Ngạn Phàm một cái liền cất bước đi lên lầu, chỉ là trước khi cô kịp rời đi đã nghe được giọng nói nhàn nhạt từ phía sau lẳng lặng vang lên.
“ Đi đâu?”
“ Báo cáo anh hai, đi ngủ!”
Chu Ngữ Ngữ vội vàng đứng thẳng lưng, nghiêm túc đáp lại một câu. Phản xạ vẻ mặt hình sự của cô làm Dương Ngạn Phàm hơi ngẩn ra trong phút chốc
Sau đó lại không nhịn được nhếch lên khóe môi cười nhẹ một cái. Bàn tay thoáng nâng lên, kéo áo sơ mi lộ ra đồng hồ thương hiệu Gucci, nhíu mày hỏi.
“ Giờ này đã đi ngủ? Chưa đến sáu giờ?”
“ Ách? Nếu vậy em nên làm gì đây bây giờ? “
Chu Ngữ Ngữ rối rắm, e dè nói nhỏ. Cô đương nhiên không phải muốn đi ngủ thật mà chẳng qua không muốn cùng Dương Ngạn Phàm hít thở trong cùng một bầu không khí nặng nề này mà thôi. Chỉ là ước vọng nho nhỏ duy nhất đó cũng không thể nào thực hiện kể từ khi giọng nói thanh thúy của anh ta lại lần nữa cất lên.
“ Đến giờ ăn tối rồi, đi nấu cơm đi!”
WTH?
“ Anh có nhầm không vậy? Không phải còn có Vic sao?”
Đầu bếp nhà hàng chuẩn quốc tế có ở trong nhà còn bắt cô đi nấu cơm. Chơi trò gì vậy?
“ Quên không nói, Vic về Mỹ xem mắt rồi, chú Ron cũng đi theo, mấy ngày hôm nay đều phải tự túc!”
“ Người làm trong nhà thì sao?”
Chu Ngữ Ngữ xoắn xuýt, cố gắng gở gạc lại một lần cuối, vẻ mặt đã sắp biến thành màu gan heo nhăn nhúm rồi. Dương Ngạn Phàm chọn đúng lúc này ngẩng đầu lên, lạnh nhạt phun ra từng chữ.
“ Tôi cho nghỉ phép hết rồi. Chúng ta không phải tư sản, không thể bóc lột nông nô!”
Bóc lột nông nô em gái anh!
Không bóc lột được người làm liền chuyển qua bóc lột tôi à? Anh không phải tư sản thì ai mới là tư sản?
Chu Ngữ Ngữ điên cuồng gào thét trong lòng nhưng cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn nuốt hết tất cả vào trong, đau khổ lết từng bước vào phòng bếp, biểu tình trên mặt đúng là khóc không ra nước mắt.
Dương Ngạn Phàm, là anh ép tôi, một lát nữa đừng có hòng hối hận. Chu Ngữ Ngữ này cả đời chưa bao giờ lăn qua nhà bếp, anh muốn tự ngược, tôi liền toại nguyện cho anh!
*~*~*~*~*
Gạo...
Một gạo một nước, một gạo hai nước hay một gạo ba nước nhỉ? Sống ăn không ngon, quyết định một gạo bốn nước đi. Không thành cơm thì vẫn có thể ăn cháo.
Thịt bò...
Beasteak có vẻ rất ngon miệng, nhưng nấu thế nào? Món ăn phức tạp đòi hỏi IQ não bộ cao như vậy cô không làm nổi. Trong năm cách luộc là dễ nhất. Quyết định bỏ hết tất cả vào luộc đi.
Trứng...
Có thịt bò rồi, trứng có vẻ không cần thiết lắm. Nhưng mỗi thịt bò thì quá đơn điệu. Như vậy chiên thì thêm ba trái trứng vậy. Cái này cô từng thấy người ta làm rồi, đập trứng bỏ vào chảo là xong. Ừm, hình như thiếu cái gì ấy nhỉ?
Canh...
Canh thì rất đơn giản, nhưng hay là đem rau luộc lên ăn thay lại càng có vẻ dễ hơn, vừa có rau vừa có nước luộc chan vào cơm. Ăn như vậy rất tốt. Trong tủ lạnh có xà lách, rửa sạch cho vào nồi là được rồi...
...
Lần đầu tiên nấu ăn của Chu Ngữ Ngữ không có gì bị đổ vỡ, cũng không dẫn tới cháy nổ. Đây có thể là một kết quả rất hoàn mỹ nếu như không ai nhìn thấy những món ăn của cô được bày cẩn thận ra bàn.
Dương Ngạn Phàm đã buông tờ báo anh đang đọc xuống, nhìn chằm chằm vào những vật thể lạ xếp trong đĩa sứ tráng men cao cấp mà phải nỗ lực áp chế lắm khóe môi của anh mới có thể không điên cuồng co giật một giật.
“ Cô đảm bảo đây là đồ ăn?”
“ Vâng ạ!”
Chu Ngữ Ngữ cầm đũa và chén, gật đầu hết sức chắc nịch. Đây không phải những thứ cô tân tân khổ khổ nấu ra sao. Dĩ nhiên gọi là đồ ăn chứ gì!
“ Trong cái nồi này là gì? Cơm? cháo? Cả hai đều không phải. Chính xác là chỗ sống chỗ nhão. Cô canh lửa kiểu gì vậy? Thịt bò luộc đến mức queo quắt, một miếng có thể đập cho người ta ngất xỉu. Trứng gà, cô chiên trứng mà không dùng dầu à? Nát bấy như vậy, nấu cho chó ăn sao? Canh? cái này không phải canh. Rau luộc? Xà lách có thể luộc hả? Cô hãy chỉ ra cho tôi thấy trong những thứ này cái gì có thể ăn được đi!”
Chu Ngữ Ngữ bị Dương Ngạn Phàm chỉ ra khuyết điểm của từng món, gương mặt xinh đẹp ngại ngùng nhanh chóng ửng đỏ. Cô nấu tệ như thế à? Nhưng thì sao chứ, cô vốn không biết nấu mà, cũng là anh ép cô, bây giờ nhảy qua xỉa xói cô là sao? Người này ăn ở quá là thất đức rồi!
Chu Ngữ Ngữ thật có một loại xúc động muốn cầm miếng thịt bò đập ngất người trước mặt. Nhưng cô vẫn phải cố gắng kiềm lòng lại, ánh mắt đảo qua bàn ăn một vòng, lại đảo lại một vòng, cuối cùng chỉ tay vào một cái chén nhỏ ở giữa bàn.
“ Cái đó ăn được! “
Thứ mà Chu Ngữ Ngữ chỉ vào không phải gì khác mà chính là chén nước mắm có thêm hai lát ớt tươi. Dĩ nhiên cái này là hàng pha sẳn!