Nữ Pháo Hôi Chinh Phục Mỹ Nam

Chương 16: Chương 16: Nữ pháo hôi so với nam qua đường còn muốn khó sống hơn... Định mệnh bi ai a~






Chu Ngữ Ngữ từ sớm đã chạy lên phòng. Nhưng có một sự thật là cô không tài nào ngủ được. Đôi mắt tròn mở thật to nhìn lên trần nhà, nổ lực dùng phương pháp đếm cừu truyền thống để tự thôi miên.

Chết tiệt! Tại sao làm thế nào cũng không thể ngủ được?

Chu Ngữ Ngữ bật người dậy khỏi đệm giường mềm mại mắng to hai tiếng. Quả quyết ôm lấy cái gối nhồi lông vũ đặt vào trong ngực, híp ánh mắt mơ màng tựa như người say rượu.

Tình hình khó khăn đến mức này, ngoài việc bị người anh trai đàn ghét kia ám ra hẳn là không tìm được nguyên do nào khác hợp lý hơn nữa.

Dương Ngạn Phàm a Dương Ngạn Phàm! Anh đến cuối cùng là nhân vật pháo hôi nào? Tại sao có thể có khí thế đáng sợ như vậy đây?

Tôi _ Chu Ngữ Ngữ này xin thề, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đối đầu anh. Người càng âm trầm lại càng nguy hiểm. Dương Ngạn Phàm rất phù hợp với vị trí số hai những người cần phải tránh né đây!

*~*~*~*~*

Kết quả sau một đêm mất ngủ của Chu Ngữ Ngữ không còn cách nào khác chính là cô bị muộn học. Khi vừa nhỏm người dậy từ trên giường, đồng hồ đã chỉ số 7 giờ 30. Trong khi giờ vào học chính là 7 giờ 15 phút. Thời điểm này cho dù cô có vắt chân lên cổ mà chạy cũng không còn kịp.

Chu Ngữ Ngữ đau khổ muốn khóc rống, không kịp suy nghĩ gì vội vàng lao vào nhà vệ sinh chuẩn bị qua loa. Sau đó chọn đại một bộ quần áo, ôm giỏ sách lao ra ngoài. Tất cả thời gian chuẩn bị và chạy đi không tới hai mươi phút, đối với một siêu cấp trạch nữ lười vận động như Chu Ngữ Ngữ mà nói thì điều này rất xứng đáng được ghi vào kỉ lục Guinness. Đến cả cô còn phải tự phục mình cơ mà.

“ Dương Dương, con đi đâu vậy?”

Mẹ Dương nhìn thấy Chu Ngữ Ngữ dùng tốc độ ánh sáng chạy đi không khỏi ngẩn người. Sau đó vội vàng gọi với cô trở lại, gấp gáp hỏi.

“ Con muộn học rồi, ngay bây giờ phải đi học!”

Chu Ngữ Ngữ tiện tay vói một chiếc bánh mì trên đĩa mẹ Dương đang cầm, vừa bỏ vào miệng vừa trả lời. Tay lại luống cuống cúi xuống buộc dây giày, vì vội vàng mà sợi dây càng nhìn càng không thấy hình thù.

“ Khoan đã con gái. Hôm nay không phải ngày nghĩ định kì của WIKI sao?”

“ ... “

Ngày... Ngày nghỉ? Định kì? Ồ mì gói! Thế nhưng còn có ngày này à???

Chu Ngữ Ngữ rất muốn giơ ngón giữa lên trời mà mắng một tiếng. Nhưng rất may là giáo dưỡng không cho phép cô làm vậy! Thế nên chỉ có thể hung hăng cắn môi, buồn bực rên hừ hừ hai tiếng trong cổ họng.

Tác giả ngôn tình ta dựa vào! Tại sao chi tiết quan trọng như vậy lại không ghi vào trong tác phẩm hả? Báo hại cô chuẩn bị đến quên trời quên đất! Đùng một cái lại phát hiện ra ngày nghỉ! Thật là quá phũ!

Chu Ngữ Ngữ chán nản cào cào tóc, phụng phịu theo chân mẹ Dương trở lại bàn ăn. Chẳng trách hôm nay bà lại không vó gọi cô. Hóa ra bà đã sớm đoán được hôm nay là ngày nghỉ nên mới nhân cơ hội để cô ngủ thêm một chút.

Ai ai ai~

Dương Ngạn Phàm nhìn Chu Ngữ Ngữ ngồi xuống ghế, chân mày hơi nhướng lên thành một đạo đường cong đầy tính khiêu khích khiến người nào đó nuốt vào một bụng khí, phì phò thở ra lại không có chỗ phát tiết.

Người này nhất định là không phải anh trai cô! Nhưng mà sự thật không phải là đúng như vậy sao? Anh ta vốn là con trai của mẹ Dương, so với cô đúng là không một phân huyết thống.

Ba Dương cúi đầu ưu nhã cắt từng miếng thịt xông khói. Môi còn mím chặt vô cùng cương nghị. Có điều nếu như bờ vai mạnh mẽ kia không run lên bần bật vì nhịn cười thì còn hoàn mỹ hơn rất nhiều.

A a a a... Đến ba ba cũng chê cười cô kìa...

Đúng lúc tâm hồn lucủa Chu Ngữ Ngữ đang cực kì tổn thương, Vic từ trong phòng bếp bước ra mang theo một phần thịt xông khói vàng rụm thơm lừng cùng cặp móng heo béo ngậy đặt lên bàn cho cô. Ông lén nháy mắt với cô một cái, dùng chất giọng đặc sệt của vùng Trung Âu vui vẻ nói.

“ Tiểu thư, buổi sáng vui vẻ! Tiếp năng lượng cho một ngày nào!”

“ Ôi Vic, chỉ có mình ông là thương cháu. Cháu nhất định sẽ ăn thật ngon!”

Chu Ngữ Ngữ cảm động muốn rơi nước mắt, từ sớm đã đem chuyện vừa rồi mất mặt đều quăng hết ra sau đầu. Không có cái gì lâu dài bằng mỹ thực. Đứng trước mỹ thực cho dù quân tử cũng không thể nào khoonh cúi đầu. Huống chi cô vốn không phải là quân tử...

“ Móng heo? Không phải động vật đều không ăn thịt đồng loại sao?”

Dương Ngạn Phàm bỏ thịt hun khói đã được cắt tinh tế bỏ vào miệng nhấm nuốt, thế nhưng còn không quên hời hợt nói thêm một câu.

Bàn tay nhỏ của Chu Ngữ Ngữ đang cắt thịt hun khói thoáng run rẩy một cái, mạnh mẽ ngẩng đầu thật hung hăng trừng mắt lườm Dương Ngạn Phàm. Có người nào có thể cho cô biết, người trước mặt cô đây thật sự còn là đàn ông hay sao?

( Ngữ Ngữ : Khụ khụ, em tưởng anh ấy có phải đàn ông hay không ngoài em ra chị là người rõ ràng nhất... == )

Khụ khụ ~

Ba Dương che miệng ho khan một tiếng, ánh mắt thâm thúy đảo qua đảo lại giữa hai người. Rất nhanh làm khí thế nung nấu muốn giết người của Chu Ngữ Ngữ bị dập tắt. Cô đáng thương bĩu bĩu môi, ủy khuất đến mức sắp khóc.

Tại vì sao người bị nhắm đến luôn luôn là cô hả? Người gây chuyện rõ ràng là người kia nha!

Được rồi! Cô nể tình ba ba, quyết định cố gắng chung sống hòa thuận với kẻ quái gở kia một lần. Anh tốt nhất là sống đàng hoàng một chút, nếu không... Nếu không cô cũng không biết cô làm cái gì đâu à nha!

Chu Ngữ Ngữ trong đầu dương cao khẩu hiệu quyết chiến quyết thắng. Quả đấm nho nhỏ hướng thẳng lên trời thoạt nhìn vô cùng có khí thế. Thật ra trong lòng đã sớm khóc ròng thành hàng nước mắt chảy dài.

Ta dựa vào! Nữ pháo hôi so với nam qua đường còn muốn khó sống hơn!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.