“ Cũng không có việc gì. Vừa rồi nhìn thấy nội trợ dở tệ của cô, thân là anh hai, tôi thật sự vô cùng lo lắng, vậy nên, từ hôm nay quyết định giúp cô lột xác thành thục nữ, mỗi ngày từ năm giờ đến bảy giờ phải học nữ công gia chánh. Quen tay hay việc, từ từ phát huy thôi!”
Lời nói của Dương Ngạn Phàm vừa vang lên chính là đem con cừu nhỏ Chu Ngữ Ngữ trực tiếp hóa thành đá bào rồi từng chút một tan chảy đổ ầm xuống mặt đất. Nói chung đó là một biểu hiện vô cùng thất bại.
Chu Ngữ Ngữ bị Dương Ngạn Phàm làm cho thất thần một hồi lâu, đợi đến khi cô hoàn hồn lại, liền đưa hai tay lên má, hung hăng vỗ vỗ một chút, cảm thấy hai má truyền đến cơn đau rát tê dại mới quay đầu nhìn anh trai đáng kính vẫn một bộ dạng thảnh thơi nhìn xem biểu hiện của cô. Khóe môi nhếch lên, cố gắng nặn ra một câu mà ngay cả ngũ âm cũng không được tròn cho lắm.
“ Anh hai, anh có phải đói đến mức điên rồi không hả? “
“ Tôi chỉ là muốn tốt cho cô. Bây giờ có phụ nữ nào không biết nấu ăn đâu. Đó là cô còn chưa nghe đến, con đường ngắn nhất để bắt lấy tim người đàn ông chính là bắt lấy dạ dày của anh ta hay sao? Tôi thật sự không muốn thấy cảnh cô cả đời này cô độc một mình. “
Cô độc một mình em gái anh!
Chu Ngữ Ngữ này có cô độc một mình cũng ảnh hưởng gì đến anh à? Mà khoan đã, câu vừa rồi nói kiểu nào cũng thấy giống như anh ta đang trù cô ở giá vậy nhỉ?
Dương Ngạn Phàm, anh thật đủ thâm độc mà!
Chu Ngữ Ngữ thật sự có một nổi xúc động muốn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại là biểu tình khóc không ra nước mắt. Tiểu thuyết đại thần, tôi trước đây có phải có thù oán gì với ông rồi phải hay không? Nếu như có ông làm ơn cho tôi biết đi, tôi nhất định sẽ sửa đổi mà!
Đường đường là đại tiểu thư của một tập đoàn lớn, sao lại có lúc trôi dạt đến mức phải tự lăn vào bếp như thế này hả? Nếu như cô nói ra liệu có ai dám tin tưởng hay không? Ba, mẹ, chú Ron, chú Vic, con cầu mong các người mau trở về nhà đi mà!
Chu Ngữ Ngữ khóc hết nước mắt, nhưng hình như trời cao không đoái hoài gì đến cô. Vậy nên cuối cùng cô cũng chỉ còn cách cắn chặt hàm răng đi vào trong bếp. Được rồi, anh trải qua một lần, vẫn chưa thấy tởn, như vậy hôm nay tôi liền cho anh trải nghiệm thêm một lần nữa còn đặc sắc hơn trước đó. Để rồi xem, anh nản trước hay là tôi nản trước!
“ Đây là sách dạy nấu ăn!”
Dương Ngạn Phàm quăng đến ba quyển sách. Những quyển sách này đều không dày lắm, nhưng trình bày khá đẹp, mô tả cũng rất kỹ càng, còn có hình ảnh minh họa. Nhìn sơ qua cảm giác cũng không khó lắm.
Chu Ngữ Ngữ ban đầu vốn là không mấy tình nguyện, nhưng nhìn sách dạy nấu ăn trước mặt lại không khỏi dâng lên vài phần hứng thú. Đúng vậy nha, nếu như cô có thể nấu ăn ngon một chút, sau này có khi sẽ không bị Dương Ngạn Phàm hành hạ nữa, có khi còn có thể nấu bữa sáng tình yêu dành cho người đàn ông của mình sau này. Không cần nghĩ cũng thấy có một màu hồng cùng mùi mật ngọt quanh quẫn đâu đây rồi.
Chu Ngữ Ngữ bị suy nghĩ của mình làm cho vui vẻ đến mức cười không khép miệng được. Trong lòng nhất thời có một luồng ý chí chiến đấu không ngừng dâng trào, cuối cùng vẫn là quyết định tỷ mỉ làm theo hướng dẫn trong sách, mọi nguyên liệu đều được cô dựa theo sách sơ chế mà ra. Từng muỗng muối, muỗng đường đều căn chuẩn đến từng hạt một.
Chẳng phải chỉ là nấu ăn thôi sao, có cái gì đáng sợ! Cô không tin cô dựa hoàn toàn vào trong sách mà vẫn không thành công!
Dương Ngạn Phàm đứng khoanh tay, thân hình cao ráo dựa vào cánh cửa bên cạnh phòng bếp, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử động của bóng dáng nho nhỏ kia. Tinh tế nắm bắt được ý chí chiến đấu trong đôi mắt tròn xoe không ngừng dâng lên hừng hực mà đột nhiên có cảm giác mình từ trước đến nay chưa bao giờ hiểu được người em gái hờ này.
Cô ta không phải là một đứa trẻ quậy phá suốt ngày chỉ biết gây chuyện sao? Cô ta không phải một người suốt ngày mặc những bộ đồ người không ra người, quỷ không ra quỷ hù dọa người khác sao? Cô ta không phải người suốt ngày hao tâm tổn trí nghĩ cách đuổi anh và mẹ ra khỏi Dương gia sao?
Vì cái gì lại tự nhiên biến thành đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, ăn mặc giản dị, gọn gàng sạch sẽ như vậy. Hơn nữa, hình như còn đặc biệt sợ hãi anh?
Dương Ngạn Phàm nghĩ đến những lúc gương mặt nhỏ bé kia nâng lên, đôi mắt to tròn như hàm chứa nước mắt, nhưng lại quật cường không chảy xuống, vẻ mặt lại còn ngây ngây ngốc ngốc tựa như là một đứa trẻ thơ. Biểu hiện đó của cô vô tình làm anh càng muốn làm khó cô hơn. Chẳng qua, dù cho anh làm ra chuyện gì, cô hầu như cũng sẽ cắn răng nuốt xuống, nghe theo lời anh mà nụ cười còn tệ hơn cả mếu.
Quả thật là... Rất kỳ lạ!
Dương Ngạn Phàm dường như đã không có cách nào lý giải được người em gái này của mình kể từ khi anh đi công tác trở về. Nhưng không hiểu tại sao, anh càng lúc càng tin cô không phải đang giả bộ, giống như đây mới chính là cô, và cô phải là như vậy mới đúng. Nếu như một ngày anh phát hiện ra, từ đầu đến cuối chỉ là âm mưu của cô, anh nghĩ anh không chỉ thất vọng, mà còn muốn phá hủy cô.
Đây mới chính là cái giá của sự lừa dối!
Dương Dương, mong cô hãy đừng bao giờ cho tôi tìm ra kẽ hở của cô, nếu không, tôi thật sự sẽ không tha thứ cho cô. Ngay cả khi, ba Dương muốn bảo vệ cho cô đi chăng nữa. Tất cả, đều phải phụ thuộc vào cô mà thôi!
Dương Ngạn Phàm nghĩ xong, lướt mắt nhìn người vẫn đang chìm ngập trong đống nguyên liệu nấu ăn lần cuối rồi xoay lưng bước đi ra ngoài. Anh nhận ra, anh cũng không đến nỗi bài xích người em gái này lắm, nếu như cô ta thật sự đổi tính, anh cũng có thể nương tay thả cho cô một cửa. Dĩ nhiên, lâu lâu nhàm chán bắt nạt cô một chút cũng không tồi.
Chu Ngữ Ngữ trong nhà bếp không hề hay biết một chút nào về người anh trai đáng kính đang nhắm ánh mắt vào cô. Nếu như cô biết những điều anh ta đang suy nghĩ, nhất định sẽ hoảng sợ đến khóc thét rồi gào to lên.
“ Tối rốt cuộc là có chỗ nào trêu chọc vào anh rồi đây hả? Anh hai à, làm ơn tha cho tôi đi!”
Chỉ tiếc, cô thật sự là cái gì cũng không hề biết!